1.

Tôi và 99 người khác bị hút vào một thế giới trò chơi.

Âm thanh điện tử của hệ thống vang lên: 【Chào mừng 100 người chơi đến với trò chơi kẻ nghèo!】

【Tiền khởi đầu: 50 tệ. Mục tiêu: sống sót 7 ngày trong trò chơi.】

【Người chiến thắng sẽ nhận được giải thưởng 1 triệu!】

【Chi tiêu quá mức, tử vong hoặc rời khỏi khu vực trò chơi đều sẽ bị loại — và gánh khoản nợ 1 triệu!】

Âm thanh ấy ngừng lại một chút, mang theo vẻ gian trá: 【Giờ có kẻ hèn nhát nào muốn bỏ cuộc không?】

“Bỏ cuộc á? Đùa à!” Một thằng nhóc nhuộm tóc vàng cười khẩy: “Bảy ngày? Ông đây chỉ cần uống nước là sống được rồi!”

Bên cạnh, một thằng mập mặc áo thun rẻ tiền lau mồ hôi: “Đúng đó đúng đó, 50 tệ mua bánh bao với dưa mặn, tiết kiệm chút là đủ mà!”

“Cố một phen, xe đạp biến thành mô tô!”

“Chỉ có đứa ngu mới bỏ cuộc!”

Đám đông bắt đầu xôn xao, hưng phấn một cách mù quáng.

100 người chơi, không ai rút lui.

Âm thanh hệ thống: 【Luật chơi chính thức có hiệu lực, người chơi không thể rút lui. 100 người chơi đã được thả vào — chào mừng đến với “Sân bay mê lộ”, chúc mọi người sống sót!】

2.

Ánh sáng trắng loé lên trước mắt, tôi phát hiện mình đang ở một sân bay hiện đại.

Sân bay rất rộng, nhìn mãi không thấy điểm cuối.

Người qua lại tấp nập, không thể phân biệt ai là người chơi, ai là nhân vật ảo.

Trong tài khoản trò chơi của tôi, 50 tệ khởi đầu nằm yên lặng.

Giao diện hiển thị ba chỉ số: đói, khát, và thể lực. Hiện tại cả ba đều đầy.

Tôi thấy đối diện có một cửa hàng tiện lợi, liền đi qua xem giá cả thế nào.

Khi tôi vừa đến trước tủ lạnh, một tiếng hét như khóc vang lên.

“Má nó!” Là thằng mập lúc nãy, nó đang trợn mắt nhìn chằm chằm vào tủ lạnh của cửa hàng tiện lợi: “Một chai nước 15?! Cướp à!”

Tôi bước lại, ánh mắt lướt qua kệ hàng, lòng lạnh toát.

Bánh ngọt nhỏ 50, sandwich 40, bánh bao 10 tệ một cái, ngay cả gói bánh quy soda rẻ nhất cũng tận 18 tệ!

Mỗi ngày chỉ được tiêu 7 đồng? Nửa chai nước còn không đủ.

Thằng mập nhìn tôi, mặt mày đầy tuyệt vọng: “Chị 66, xong đời rồi! Số tiền này chỉ mua được ba chai nước thôi đó! Một tuần là chết chắc!”

Tôi thở dài: “Hệ thống đâu phải từ thiện, tôi biết mà, chẳng đời nào dễ như vậy.”

Những người chơi khác cũng đổ xô đến cửa hàng tiện lợi, gương mặt ai cũng hiện rõ hoảng loạn và khiếp sợ.

Thằng mập kéo tôi sang một bên, nói: “Chị, em là người chơi số 44, em tên là Ngô Trì, mình lập nhóm đi. Trong game có bạn đồng hành vẫn hơn. Ai dám ăn hiếp chị, em đánh tụi nó.”

Nó còn múa vài chiêu vật lộn, động tác cũng coi như nhanh nhẹn.

Trước khi hiểu rõ luật chơi, tôi không muốn kết nhóm với ai, nên đã từ chối khéo.

Tôi rời cửa hàng tiện lợi một mình, việc đầu tiên là phải đi tìm nước — nước miễn phí.

3.

Bên ngoài nhà vệ sinh, tôi tìm được một cây nước.

Bên cạnh có hai chai nhựa bị vứt bỏ, tôi rửa sạch rồi đổ đầy hai chai nước.

Vấn đề nước coi như xong, chi phí: 0 đồng.

Tiếp theo là năng lượng.

Tôi thấy một tiệm Starbucks.

Trên quầy gia vị, các gói đường trắng, viên kem béo và đường nâu được xếp ngay ngắn.

Đường là nguồn năng lượng quan trọng, có thể dùng lúc khẩn cấp để tránh tụt đường huyết.

Tôi bước tới với vẻ mặt không cảm xúc, động tác tự nhiên như đang về nhà lấy đồ. Hơn chục gói đường và vài hộp kem trượt vào túi tôi chỉ trong chưa đến hai giây.

Rồi tôi bình tĩnh rời khỏi Starbucks.

Tới một góc không người, tôi xé hai gói đường, đổ thẳng vào miệng, vị ngọt gắt bùng lên trong khoang miệng, mang lại cảm giác no ảo trong chốc lát.

Đường xong, chi phí: 0 đồng.

Máy lạnh trong sân bay mở tối đa, lạnh như kho đông, chắc là hệ thống cố tình làm vậy, càng lạnh, cơ thể tiêu hao năng lượng càng nhanh.

Chiếc áo mỏng trên người tôi chẳng ngăn được cái rét, tôi chỉ còn cách vận động để giữ ấm.

Tôi tìm được một cái chăn bị ai đó vứt vào thùng rác sau khi xuống máy bay.

Thời gian trôi qua, cảm giác đói càng lúc càng dữ dội.

Tám giờ tối, tôi lảo đảo đến trước một tiệm bánh mì. Qua lớp kính, mùi lúa mì thơm lừng từ những ổ bánh còn sót lại xộc vào mũi.

Bụng tôi kêu “ùng ục” một tiếng to rõ.

Dựa vào trực giác nhạy bén của dân nghèo chuyên nghiệp, tôi đoán giờ này chắc tiệm bắt đầu giảm giá.

Ổ bánh mì nướng giá gốc 30, giờ còn 15.

Nhưng vẫn chưa đủ. Gần lúc đóng cửa, giá sẽ giảm mạnh hơn, thậm chí có thể được cho miễn phí.

Mỗi đồng tiết kiệm được là một cơ hội để sống tiếp.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện tiệm bánh, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bỗng trên kênh công khai của trò chơi, có ai đó ẩn danh dùng loa phát một thông báo: 【Mau đến tiệm bánh mì khu A tầng L3, ở đây đang giảm giá một nửa!】

“Bánh giảm giá một nửa!”

“Ở khu A đó! Nhanh!”

“Đừng giành! Của tao!”

Từ bốn phương tám hướng có hai ba chục người lao đến, tất cả đều nhào về phía tiệm bánh mì, cửa tiệm nhỏ bị chen chúc đến mức nghẹt thở.

Trong cảnh hỗn loạn, tôi thấy có người vung tiền, có người vươn tay chụp luôn ổ bánh trên kệ.

Nhân viên cửa hàng hoảng loạn hét “xếp hàng xếp hàng”, nhưng hoàn toàn vô ích.

Chỉ vài phút ngắn ngủi, tất cả bánh giảm giá trên kệ, bao gồm cả ổ tôi đã nhắm tới, bị càn quét sạch sẽ!

Người mua được thì mặt mày như sống sót sau tai nạn, kẻ không mua được thì đấm ngực dậm chân, ánh mắt tuyệt vọng.

Xung quanh là tiếng chửi rủa, than vãn và tiếng thở dài uất ức của những người chơi khác.

Chỉ số đói của tôi đã tụt 70%.

Tôi hít một hơi sâu, đè cơn co thắt trong dạ dày xuống, ánh mắt rời khỏi đám đông hỗn loạn, hướng về bảng thông tin chuyến bay khổng lồ treo cao trong sân bay.

Tình trạng các chuyến bay màu đỏ liên tục cuộn lên.

Đã đến lúc thể hiện thực lực thật sự của tôi rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play