Bàn tay cầm đũa thon dài trắng trẻo, cổ tay gầy đến bất thường, xương cổ tay nhô ra, cứ như chỉ cần khẽ vặn một cái là sẽ gãy.
Tạ Tầm đột nhiên liếc thấy vết đỏ ẩn hiện dưới cổ tay áo đối phương, còn có cả vài vết máu mờ mờ.
Ánh mắt y khựng lại, nói với Kỳ Sâm: “Anh đợi tôi một lát.” Sau đó đứng dậy rời khỏi quán mì.
Không lâu sau khi Tạ Tầm rời đi, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên một hồi chuông.
Kỳ Sâm liếc nhìn hai chữ “Miên Miên” trên màn hình, không lập tức nghe máy.
Nhẩm tính thời gian, Tạ Tầm đưa An Miên Miên về nhà, rồi nghe Phùng Cảnh thêm mắm dặm muối kể lại sự bất thường của ‘Lâm Hoài An’ và chuyện thuê nhà. Lúc này, cậu ta chắc hẳn đã bình tĩnh lại và chuẩn bị tìm hắn tính sổ rồi.
Không để ý đến giá trị thiết lập nhân vật không ngừng giảm xuống, hắn không nhanh không chậm ăn xong miếng mì cuối cùng trong bát, lại nhấp một ngụm canh nóng hổi, lúc này mới cầm điện thoại lên.
Vừa kết nối, giọng nói bất mãn của An Miên Miên đã vang lên từ đầu dây bên kia: “Sao lâu vậy anh mới nghe máy?”
Kỳ Sâm đứng dậy rời khỏi quán mì, giọng điệu bình thản: “Vừa nãy có chút việc, không để ý.”
An Miên Miên: “Có chuyện gì mà quan trọng hơn tôi chứ?”
Kỳ Sâm: “…”
Hắn bị lời nói tự tin thốt ra của An Miên Miên làm cho kinh ngạc, nhất thời không biết nên phản bác thế nào.
Không nghe thấy tiếng đáp lại, An Miên Miên quyết định bao dung tha thứ cho hắn:
“Thôi được rồi, nói chuyện chính đã. Tôi nghe Phùng Cảnh nói anh không muốn thuê nhà nữa phải không?”
“Ừ,” Kỳ Sâm thẳng thắn đáp, “Không có tiền.”
“Làm sao mà anh không có tiền được chứ?” An Miên Miên không thể hiểu nổi cái lý do vụng về này của hắn, còn có chút ấm ức.
“Hôm nay anh làm sao vậy? Lấy lý do này để đuổi khéo tôi à, thái độ lại còn tệ như vậy…”
Kỳ Sâm nói: “Bố mẹ chưa bao giờ cho anh tiền, giờ không đủ dùng.”
Giọng An Miên Miên chợt dừng lại.
Trong đầu cậu ta nhớ lại thái độ của Dương Tuệ và những người khác đối với Lâm Hoài An quả thực không tốt, cũng nghe thấy Dương Tuệ nói sẽ không cho Lâm Hoài An tiền sinh hoạt nữa.
Tưởng rằng chỉ là nói bâng quơ, không ngờ lại là thật.
Phản ứng đầu tiên của cậu ta không phải là liệu Lâm Hoài An có đủ tiền dùng hay không, mức sống có được đảm bảo hay không?
Mà là suy nghĩ ra một kết luận mà cậu ta cho là vô cùng hợp lý – Lâm Hoài An vì không có tiền, bố mẹ không thương nên mới tâm trạng tồi tệ như vậy, thái độ với ai cũng không tốt.
Sau đó liên tưởng đến sự thiên vị của Dương Tuệ đối với mình, trong lòng cậu ta có chút đắc ý, cũng không còn bận tâm đến sự bất mãn với Lâm Hoài An nữa.
Giá trị thiết lập nhân vật vốn đã sụt giảm vì sự bất thường ban ngày, nay dần dần tăng trở lại 91.
An Miên Miên hết sức đáng tin cậy an ủi hắn, giọng nói vẫn mềm mại ngọt ngào, cứ như dùng giọng này nói gì cũng sẽ không làm người khác tức giận:
“Anh, anh thông minh như vậy, dùng thời gian để làm toán đi làm, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
Cậu ta hào phóng nói:
“Tiền nhà tháng này tôi sẽ trả thay anh nhé, từ ngày mai anh phải chăm chỉ kiếm tiền, tháng sau sẽ sớm kiếm được thôi.”
Thay?
Kỳ Sâm còn chưa nói gì, khán giả đã bày tỏ sự bất mãn.
【Cút đi, cút đi đi, đừng học nữa, mau đi làm để nuôi tôi đi. Tôi trả thay anh một tháng, còn tiền nhà tháng sau vẫn là anh phải trả đó.】
【Thế này… mặt dày quá đi mất】
【Vị vai chính thụ cao quý này còn cho rằng mình trả thay một tháng là đang giúp người khác vượt qua khó khăn, rất có lòng tốt đó.】
【Ối, cho phép tôi nôn một cái trước đã】
Có lẽ là đã đọc hết cốt truyện tiểu thuyết, biết được giới hạn đạo đức của An Miên Miên, nên giờ đây khi nghe những lời này, sắc mặt Kỳ Sâm cũng không có chút thay đổi.
Chỉ là trong đầu hiếu kỳ hỏi một câu:
“Nếu An Miên Miên bây giờ chết vì tai nạn, tôi có được tính là hoàn thành nhiệm vụ không?”
Dù sao thì người cũng đã không còn, giá trị ngược tra chắc chắn sẽ đầy.
818 giật mình, nó kinh hãi nói: “X-xã hội pháp trị đó, làm vậy giá trị nhân vật sẽ tụt thẳng về 0, thế giới sẽ tan tành mất!”
“Ồ, tôi chỉ tiện hỏi vậy thôi.”
818 lau mồ hôi lạnh do dữ liệu tạo thành trên trán, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ Sâm đi đến giao lộ, liếc mắt nhìn thấy một tiệm cắt tóc ở ven đường.
Hắn không có chấp niệm với kiểu tóc, đẹp hay không hắn đều có thể chấp nhận. Nhưng kiểu tóc hiện tại quá che khuất tầm nhìn, làm gì cũng không tiện, tốt nhất nên cắt ngắn đi một chút.
“Chuyện tháng sau cứ để tháng sau rồi tính.” Kỳ Sâm qua loa nói một câu rồi cúp máy, nhấc chân bước vào tiệm cắt tóc.
Vị trí của tiệm này hơi hẻo lánh, vì vậy giá cả không đắt.
Kỳ Sâm chọn dịch vụ rẻ nhất, Tạ Tầm vừa mời hắn ăn cơm, số tiền còn lại vừa đủ để cắt tóc.
Vốn chỉ cần cắt ngắn tóc, nhưng khi Tony hất tóc hắn lên thì hối hận ngay lập tức. Nhìn vào đôi mắt và hàng lông mày kinh diễm của hắn, anh ta nói:
“Này, hay là mình tạo một kiểu tóc nhé.”
Một gương mặt thế này mà không tạo kiểu tóc thì đáng tiếc lắm lắm.
“Hôm nay tôi miễn phí cho anh, chỉ cần tạo xong chụp cho tôi một tấm, để tôi đăng lên trang cá nhân quảng cáo chút.”
“Không cần đâu.” Kỳ Sâm nói.
“Được thôi.” Tony tiếc nuối tiếp tục công việc.
Cắt tóc xong, Kỳ Sâm cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn hẳn, bắt đầu đi bộ về trường.
Ninh Hạo Hiên vừa đi ăn tối với bạn bè rồi tiện thể đi hát một lát, vừa về đến ký túc xá thì đã thấy bàn đối diện mình có sự thay đổi lớn.
Những đồ vật vốn thuộc về An Miên Miên đều bị dọn sạch sang một bên, thay vào đó là những cuốn sách và ghi chép được sắp xếp gọn gàng.
Gã ngẩn người một lát, hỏi hai người bạn cùng phòng đã trở về: “Có chuyện gì vậy? Đồ của Miên Miên đâu rồi?”
“Không biết, về đã thấy thế rồi.”
Một người khác nói: “Hình như những cuốn sách này là của Lâm Hoài An, có khi nào cậu ấy dọn dẹp không.”
Ninh Hạo Hiên bất mãn “chậc” một tiếng: “Ý gì đây, sao hắn lại tùy tiện động vào đồ của Miên Miên chứ.”
Người bạn cùng phòng nhắc nhở: “Nhưng đây vốn dĩ là bàn học của Lâm Hoài An mà.”
“Thì sao chứ? Hắn cũng không thể không nói một tiếng nào đã dọn đồ của người khác đi. Con người gì vậy chứ…”
Kỳ Sâm vừa đẩy cửa ký túc xá bước vào, câu hắn nghe được chính là câu này.
Nói ra thì cũng khá nực cười. Từ khi An Miên Miên gặp Tạ Tầm, cậu ta đã tự động vứt một số đồ đạc vào phòng Lâm Hoài An.
Mỗi lần Lâm Hoài An muốn về ký túc xá ngủ trưa đều thấy trên giường dưới giường chất đầy đồ đạc.
Có lúc An Miên Miên còn nằm thẳng lên giường hắn để trò chuyện với Ninh Hạo Hiên, buôn chuyện suốt mấy tiếng đồng hồ.
Sau này Lâm Hoài An không còn mấy khi về ký túc xá nữa. Buổi trưa hắn chỉ nằm gục xuống bàn ở thư viện ngủ một lát, tỉnh dậy lại tiếp tục học.
Ninh Hạo Hiên đang bực bội, vừa quay đầu lại thì thấy một người không quen biết đẩy cửa bước vào.
Gã cau mày nói: “Anh đi nhầm phòng rồi.”
Không trách Ninh Hạo Hiên không nhận ra. Lâm Hoài An bình thường luôn ra ngoài với mái tóc che kín nửa khuôn mặt, lại không hay về ký túc xá, nên không ai biết dưới mái tóc mái dày cộp kia là một gương mặt như thế nào.
Hơn nữa trong ấn tượng của họ, Lâm Hoài An nên là một người luộm thuộm, nhếch nhác và rụt rè.
Kỳ Sâm không nói gì, đi thẳng đến bàn học của Lâm Hoài An, đặt cặp xuống.
“Mày, mày đéo hiểu tiếng người à…”
Giọng Ninh Hạo Hiên đột nhiên nghẹn lại, gã ta không thể tin nổi nhìn Kỳ Sâm.
Mãi sau, gã ta mới chậm chạp phản ứng lại, lắp bắp nói: “Anh bạn, anh… anh không thể nào là Lâm Hoài An đâu nhỉ.”
Kỳ Sâm không biểu cảm nhìn gã ta một cái.
Ninh Hạo Hiên đối diện với ánh mắt như đang nhìn một thằng đần, lập tức ngây người tại chỗ.
Khán giả trong khu bình luận sắp cười điên rồi.
【Cảm giác bị chính người mà mình nói xấu sau lưng bắt tại trận】
【Khi bạn cùng phòng đi ra ngoài một chuyến về đẹp trai điên đảo ba trăm sáu mươi độ】
【Tiếng lòng của Tiểu Ninh: Bạn cùng phòng của tui đâu rồi! Bạn cùng phòng “không chính thống” với mái tóc mái to đùng che hết nửa khuôn mặt của tui đâu rồi!】
“Không, không phải…”
Ninh Hạo Hiên liếm môi, nửa ngày vẫn không thể liên kết được người đẹp trai trước mặt với người bạn cùng phòng trầm lặng, không nhìn rõ mặt trước đây.
Tuy nhiên, gã ta từ trước đến nay rất biết cách co duỗi. Gãi đầu, chủ động xin lỗi:
“Ngại quá anh bạn, vừa nãy tôi nói chuyện không được hay cho lắm, anh đừng để bụng nhé.”
Kỳ Sâm qua loa “ừm” một tiếng.
Ninh Hạo Hiên chỉ vào quần áo của An Miên Miên:
“Chuyện này anh đã nói với Miên Miên chưa?”
Kỳ Sâm bình thản đáp: “Chưa.”
Ninh Hạo Hiên: “…”
Mọi chuyện bắt đầu trở nên quái dị.
Ban đầu gã ta biết An Miên Miên là thông qua Lâm Hoài An, biết mối quan hệ của hai người, cũng biết Lâm Hoài An cưng chiều An Miên Miên đến mức nào.
Gần như có thể coi là cậu ta muốn gì được nấy.
Hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Lâm Hoài An hẳn là chỉ thay kiểu tóc, chứ không phải thay não đâu nhỉ?
Nhưng phải công nhận, khuôn mặt này thực sự quá mẹ nó đẹp trai.
Môi mỏng, khuôn mặt lạnh lùng trắng trẻo. Sống mũi cao thẳng có một nốt ruồi. Chỉ cần tùy ý liếc mắt qua, đôi mắt dưới hàng mi dài lạnh nhạt vô cùng, nhưng lại sáng đến mức có thể nhìn thấy cả vân mống mắt.
Kỳ Sâm thấy gã ta ngây người, khẽ nhíu mày.
Ninh Hạo Hiên nhận ra mình đang nhìn chằm chằm người ta như một tên si mê, vội vàng thu hồi ánh mắt.
Trước mặt người ta, gã ta cũng không tiện nói thêm gì, chỉ lén lút gửi một tin nhắn cho An Miên Miên hỏi thăm tình hình.
Kỳ Sâm không để ý đến những hành động nhỏ nhặt của gã.
Hôm nay vừa mới chết một lần lại trọng sinh vào phòng livestream, những chuyện xảy ra hơi nhiều, hắn không còn tâm trí để bận tâm đến chuyện khác nữa.
Nhanh chóng vệ sinh cá nhân xong, hắn nằm lên giường ký túc xá.
Giường của Lâm Hoài An có lắp một tấm rèm màu đen rất kín đáo, kéo rèm lại lập tức tối om.
Lúc đó, tấm rèm này còn bị An Miên Miên chê bai là nhìn giống quan tài, đầy vẻ chết chóc.
Trước khi ngủ, Kỳ Sâm quen tay mở điện thoại kiểm tra tin nhắn. Hắn thấy bà chủ nhà đã hoàn trả tiền cọc cho mình.
Lúc đó là đặt cọc một tháng, trả trước hai tháng, nên được trả lại sáu vạn.
Kỳ Sâm mở tài khoản ngân hàng, chuẩn bị trả trước một phần nợ.
Nhưng khi hắn nhìn thấy số nợ cụ thể, mí mắt hắn vô thanh vô tức giật một cái.
— Bốn mươi bảy vạn.
Cũng được, sáu vạn này ném vào còn không đủ trả tiền lẻ.
Kỳ Sâm lập tức không còn buồn ngủ nữa, hắn lướt lên xem lịch sử giao dịch.
Các khoản thu nhập không ít, học bổng, dạy kèm, đầu tư chứng khoán.
Lâm Hoài An thường chọn đầu tư trung hạn. Hắn ta vừa đầu tư vào đó mười vạn vào tháng trước, trên lịch điện thoại có đánh dấu thời gian dự định bán cổ phiếu, chỉ còn hai tuần nữa thôi.