Kỳ Sâm tính toán, khoản này có thể thu về lợi nhuận ba vạn.
Cộng thêm các khoản tiền kiếm được từ những công việc làm thêm lớn nhỏ, thu nhập trung bình mỗi tháng khoảng bốn vạn.
Số tiền này một phần dùng để trả nợ, một phần để thuê nhà, và một phần là chi tiêu sinh hoạt cho mấy người bọn họ.
An Miên Miên có thu nhập làm minh tinh rất cao, nhưng cậu ta đều cất vào “quỹ đen” của riêng mình, không biết để làm gì.
Bình thường Lâm Hoài An phải học, có đề tài phải làm theo thầy giáo, có các cuộc thi phải tham gia, tất cả thời gian của hắn đều bị tận dụng đến mức tối đa, cũng chỉ có thể đến mức này mà thôi.
Kỳ Sâm nhìn từng con số màu xanh chảy ra khỏi tài khoản, dường như có thể tưởng tượng được cảm giác từng gánh nặng đè lên người Lâm Hoài An.
Sự mệt mỏi tích tụ cả ngày dần dần ùa đến, Kỳ Sâm đặt điện thoại xuống và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ vì những chuyện đã trải qua hôm nay quá kỳ lạ, hắn đã mơ thấy một người mà từ rất lâu rồi hắn chưa từng gặp.
…
Thời tiết ở Kinh Thành thay đổi rất nhanh.
Ban đầu trời quang mây tạnh, một tiết học còn chưa kết thúc, bên ngoài cửa sổ đã mây đen kéo đến, sấm sét vang rền, báo hiệu một cơn mưa sắp tới.
Một nhóm sinh viên mặc áo cộc tay vừa ra khỏi phòng học, ai cũng không nhịn được rùng mình.
“Thời tiết thay đổi nhanh quá.”
“Này, mấy cậu có mang ô không?”
“Không, ai mà biết được—Ối dồi ôi, mưa rồi! Đi mau đi mau.”
Vài người vừa lẩm bẩm, vừa ôm cánh tay run rẩy co ro đi nhanh về phía ký túc xá.
Đợi Kỳ Sâm giảng xong bài cuối cùng cho cậu học trò có vẻ ngoài đáng yêu trước mặt, trong lớp đã không còn mấy người.
Đối phương thu lại giấy nháp, nở một nụ cười rất dịu dàng: “Cảm ơn đàn anh, xin lỗi đã làm lỡ thời gian của anh lâu như vậy.”
“Không sao.” Kỳ Sâm cất sổ ghi chép vào cặp, nhìn ra ngoài.
Trời đã tối hẳn, lá cây xào xạc trong gió, những hạt mưa to ào ào trút xuống, nhanh chóng tạo thành một màn mưa dày đặc.
Hai người bước ra khỏi phòng học, cơn gió lạnh mang theo những hạt mưa mát lạnh táp vào người.
“Đàn anh,” cậu học trò cầm chiếc ô trong tay, hỏi một cách có chút lo lắng, “Anh có mang ô không ạ?”
Kỳ Sâm móc vào dây đeo ba lô: “Không.”
“Em cũng ở ngoài trường giống anh,” cậu học trò hắng giọng một cái rồi nói, “...hay để em đưa anh về nhé?”
Không đợi Kỳ Sâm nói gì, cậu ta vội vàng bổ sung: “Tiện đường mà, hơn nữa ban nãy anh giảng bài giúp em rất nhiều.”
Kỳ Sâm nhìn lượng mưa, mặc dù khá lớn, nhưng hắn có ướt mưa một chút cũng không sao, không cần phải để người khác đưa về.
Suy nghĩ một lúc, lời từ chối còn chưa kịp nói ra, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói trong trẻo.
“Xin lỗi, cậu ấy có người đến đón rồi.”
Một thân hình cao ráo dần hiện ra từ màn mưa mờ ảo. Y bước đi thong thả về phía Kỳ Sâm, mái tóc vàng óng trong màn xám xịt như mặt trời bị mây đen che khuất.
Đối phương nhanh chóng bước đến bên cạnh hắn, tiện tay cầm chiếc ba lô trên vai Kỳ Sâm, xách trong tay mình.
Kỳ Sâm khẽ sững sờ: “Sao anh lại đến đây?”
“Mưa rồi, lẽ nào anh không đến đón cậu sao?” Di Sinh nhìn hắn với ánh mắt dịu dàng, “Vừa nãy anh lén đi theo các sinh viên trường cậu mà thôi.”
Cậu học trò đứng sau lưng Kỳ Sâm, ánh mắt liếc qua lại giữa hai người, không biết đã nhận ra điều gì, biểu cảm rõ ràng thất vọng hơn nhiều.
“Đàn anh có người đến đón rồi thì em đi trước đây ạ.”
Kỳ Sâm: “Được.”
Di Sinh liếc nhìn bóng lưng cậu học trò rời đi, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười, rồi anh quay sang Kỳ Sâm: “Chúng ta cũng về nhà thôi.”
Mặt ô rộng bao trọn lấy đỉnh đầu hai người, rồi nghiêng sang phía Kỳ Sâm, bị hắn đưa tay ra giữ lại: “Cầm cho cẩn thận, đừng để bị ướt.”
Di Sinh mỉm cười: “Tối nay ăn gì?”
Nước mưa “đông đông” gõ trên ô, âm thanh lớn như tiếng sấm, nhịp điệu ngày càng nhanh.
Bầu trời cũng càng lúc càng tối, giống như một vũng mực đậm đặc.
Kỳ Sâm vừa mới hé môi, trong nháy mắt, người đang nắm tay hắn đột nhiên biến mất, hơi ấm nơi cổ tay cũng theo đó mà tan biến.
Chiếc ô màu đen tuột khỏi tay.
Cơn mưa lạnh buốt như sóng biển dữ dội ập vào người hắn, cơ thể trong chớp mắt đã ướt sũng.
Giấc mơ không hề có chút logic nào.
Người đàn em đã rời đi lại xuất hiện, dùng một lực không thể cưỡng lại kéo hắn rời đi.
Kỳ Sâm không biết bị dẫn đi đâu, chỉ biết càng đi càng tối.
Đến một nơi tối như mực, người đàn em bảo hắn cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng.
Sau đó đột nhiên há cái miệng to như chậu máu, “cạch” một tiếng nuốt chửng hắn vào.
Kỳ Sâm ngay lập tức giật mình tỉnh giấc.
Nhìn lên trần giường tối om, hắn vẫn chưa hoàn hồn sau khung cảnh vừa rồi.
Chuông báo thức buổi sáng vang lên đúng lúc, hắn đưa tay với lấy điện thoại, nhưng cơ thể lại đau nhức rã rời, đầu óc cũng nặng trĩu.
Cả người có một vẻ đẹp của sự rệu rã.
Nhớ lại trận đánh nhau đêm qua, hắn thở dài không thành tiếng, cảm thấy mình đúng là có chút ngốc.
Trận đòn mà vai chính công nên phải chịu thì có liên quan gì đến hắn đâu, chắc là hắn bị điên rồi mới xông lên giúp đỡ.
818 thấy hắn tỉnh dậy, tràn đầy sức sống chào hỏi: “Ký chủ buổi sáng tốt lành, một ngày mới đã bắt đầu rồi!”
Kỳ Sâm: “Buổi sáng tốt lành.”
818 loạng choạng đẩy bảng livestream đến trước mặt hắn, vui vẻ nói: “Mau nhìn mau nhìn! Vừa nãy giá trị ngược tra đã tăng 5 điểm rồi đó!”
Kỳ Sâm liếc nhìn phần trên của bảng điều khiển.
【Số người online: 97】
【Điểm tích lũy: 150】
Giá trị ngược tra ở phía dưới hiện đang ở mức 7.
Một bên khác, An Miên Miên có một buổi quay quảng cáo vào sáng nay. Cậu ta khó khăn ngồi dậy từ trên giường, lờ mờ đưa tay sờ sờ vào tủ đầu giường, nhưng chỉ sờ thấy khoảng không.
Trước đây, mỗi sáng An Miên Miên thức dậy, Lâm Hoài An đều sẽ chuẩn bị sẵn những bộ quần áo sạch sẽ, phù hợp cho hoạt động trong ngày của cậu ta đặt lên tủ đầu giường, giúp cậu ta tiết kiệm thời gian.
Vì vậy, khi nhìn thấy tủ đầu giường trống không, cậu ta bất mãn cau mày, đứng dậy bước ra khỏi phòng:
“Anh, sao anh không chuẩn bị quần áo cho em?”
Nhưng cậu ta đứng tại chỗ càu nhàu một hồi, qua vài giây vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại.
Sự tồn tại của Lâm Hoài An rất mờ nhạt.
Buổi sáng sau khi đặt quần áo vào phòng cậu ta, hắn sẽ đi chuẩn bị bữa sáng. Đợi An Miên Miên vệ sinh cá nhân xong, hắn sẽ dọn dẹp đồ đạc của vài người. Khi An Miên Miên ăn bữa sáng nóng hổi, Lâm Hoài An sẽ không ăn cùng họ, mà sẽ lái xe xuống lầu chờ sẵn.
Hầu hết các hoạt động hàng ngày đều tránh mặt nhau, đôi khi họ gần như quên mất trong nhà còn có một người như vậy.
Vì vậy, họ không cảm thấy gì về sự tồn tại hay rời đi của hắn.
Cho đến khi nhìn thấy bàn ăn cũng trống không, An Miên Miên theo bản năng lại muốn càu nhàu sao hôm nay ngay cả bữa sáng cũng không có, nhưng đột nhiên cậu ta khựng lại, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện xảy ra tối qua.
Lâm Hoài An đã dọn đi rồi.
Trong lòng An Miên Miên đột nhiên dâng lên một sự bực bội.
Cậu ta làm ngôi sao kiếm được nhiều tiền như vậy, Lâm Hoài An không ở đây chăm sóc cậu ta, thời gian và tiền bạc lãng phí này làm sao bù đắp được?
Dựa vào việc giảng bài toán cho người khác để bù đắp sao? Việc đó thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ?
Chỉ có toán học trong lòng, không hề nghĩ đến thực tế, chỉ sống trong thế giới của riêng mình.
Trước đây còn nói thích cậu ta, đây là thích sao?
An Miên Miên càng nghĩ càng tức.
Cậu ta quay về phòng lục tung tủ quần áo lên tìm nhưng hoàn toàn không tìm được bộ nào phù hợp, lại càng tức hơn.
Một lúc sau, chuông điện thoại vang lên. An Miên Miên vớ lấy vài bộ quần áo tạm được mặc vào rồi nghe máy.
Giọng của người quản lý, chị Lý, vang lên: “Miên Miên, chưa đến công ty sao?”
“Chưa,” An Miên Miên vẫn chưa ổn định cảm xúc, giọng điệu không tốt, “Bây giờ chị đến đón em thẳng đến trường quay đi, tiện thể mua cho em một phần bữa sáng.”
Chị Lý nghe ra sự bất thường trong lời nói, lo lắng hỏi: “Chuyện này không phải đều là việc của anh trai em sao? Sao lại—”
An Miên Miên không kiên nhẫn ngắt lời: “Đừng có nhắc đến anh ta với em nữa!”
Chị Lý im lặng một lát rồi dỗ dành: “Được rồi được rồi cậu chủ nhỏ, giờ chị đến tìm em, đừng giận nữa.”
Sắc mặt An Miên Miên khá hơn một chút, cậu ta bất mãn lẩm bẩm:
“Phiền thật, tại sao lại phải chụp hình vào buổi sáng chứ, thời gian gấp gáp thế này, em không thể ngủ nướng được.”
“Ban đầu lịch là buổi chiều mà, không phải chính em đã tự dời sang buổi sáng sao? Nói là buổi chiều có trận đấu bóng rổ của bạn em.”
An Miên Miên sững sờ một lát, mở lịch điện thoại, khi nhìn thấy ngày, tâm trạng cậu ta lập tức từ u ám chuyển sang nắng đẹp.
Tạ Tầm bình thường không hay chơi bóng, y thích những môn thể thao mạo hiểm hơn như nhảy dù, leo núi, đua xe, nên thường chỉ tham gia khi các trận đấu cần người.
Những lần thi đấu trước, An Miên Miên vẫn còn trong đoàn phim nên chưa ra được, bây giờ cuối cùng cũng có thể tham gia trận chung kết, cậu ta đã mong chờ từ rất lâu rồi.
Nghĩ đến đây, mọi phiền muộn đều tan biến, nhìn mọi chuyện cũng lạc quan hơn.
Không phải Lâm Hoài An chỉ dỗi hờn ra ngoài ở một thời gian thôi sao, vài ngày nữa nói với Dương Tuệ một tiếng rồi bảo hắn quay về là được.
Hiện tại điều quan trọng nhất là trận đấu tối nay.
Lúc đó cậu ta phải mặc thật đẹp, đợi vừa kết thúc thì đi đưa nước. Biết đâu Tạ Tầm sẽ nhận ra tình cảm của mình một chút thì sao.
An Miên Miên nghĩ một cách ngọt ngào và ngại ngùng. Nếu Tạ Tầm cũng thích cậu ta thì cậu ta nhất định sẽ siêu vui vẻ!
…
Kỳ Sâm ăn xong bữa sáng ở căng tin, đến phòng học sớm.
Trong lúc còn một khoảng thời gian trước khi vào học, hắn nhìn vào bảng livestream, liếc thấy giá trị ngược tra đang di chuyển lên xuống, bèn hỏi một câu:
“Giá trị ngược tra có thể giảm không?”
818 nói: “Có chứ, giá trị ngược tra có liên quan mật thiết đến cảm xúc và trạng thái của tra thụ.”
Thấy Kỳ Sâm không nói gì, 818 nói thêm:
“Nhưng ký chủ không cần lo lắng, chúng ta chỉ cần giá trị ngược tra đạt 60 khi rời khỏi thế giới là được rồi.”
Kỳ Sâm “ừm” một tiếng, ánh mắt lướt qua mấy biểu tượng lấp lánh ở cuối bảng điều khiển.
【Chủ livestream mau mở cửa hàng đi, chúng tôi đợi lâu rồi nè.】
【Hề hề hề, lại đến phần mà lão đại đây yêu thích nhất rồi.】
Phần yêu thích nhất?
Nhìn thấy mấy chữ này, Kỳ Sâm trong lòng đột nhiên có một dự cảm không lành.
Hệ thống livestream rất thông minh, có thể điều khiển màn hình theo suy nghĩ của con người.