Chỉ là hắn không ngờ, tại một nơi như thế này, lại có thể gặp được một người mà hắn không hề muốn gặp.
Cách quán mì khoảng một trăm mét, hắn đột nhiên nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc ở giao lộ mờ ảo.
Bước chân Kỳ Sâm khựng lại, ánh mắt từ từ dịch chuyển.
Những bóng đèn sợi đốt cũ kỹ trên đường chiếu xuống ánh sáng yếu ớt, kéo dài bóng người đang đứng ở giao lộ.
Tư thế của y vẫn lười biếng, nhưng từ trong ra ngoài lại toát ra một khí chất độc đáo của một cậu ấm được nuôi dưỡng bằng tiền bạc.
Đối diện Tạ Tầm là vài người rõ ràng đã có sự chuẩn bị từ trước. Dưới ánh trăng, có thể thấy một tia sáng lướt qua từ kim loại.
Trong cốt truyện, Tạ Tầm và An Miên Miên từ chối đi karaoke sau bữa tối, cả hai cùng nhau trở về.
Tạ Tầm tiện đường đưa An Miên Miên về nhà, trên đường trở lại trường học, y đã gặp một vài kẻ được em trai cùng cha khác mẹ phái đến để chặn đường.
Sau khi đánh nhau, Tạ Tầm không cẩn thận bị thương một chút, khiến An Miên Miên xót xa không thôi.
Đoạn tình tiết này thúc đẩy sự phát triển tình cảm, đồng thời cũng hé lộ một góc nhỏ về gia thế hào môn của An Miên Miên.
Kỳ Sâm nhanh chóng tua lại đoạn cốt truyện này trong đầu, chuẩn bị lẳng lặng rời đi như một người không liên quan.
"Meo~"
Một chú mèo nhỏ nhẹ nhàng nhảy xuống từ mái nhà, lướt qua bên cạnh hắn, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tạ Tầm bị tiếng động thu hút, quay đầu nhìn thoáng qua.
Kỳ Sâm còn chưa kịp đi, bất ngờ đối diện với ánh mắt kia.
Ánh mắt y không còn dịu dàng như ban ngày, đáy mắt đen kịt sâu thẳm, còn sót lại một chút hung ác chưa tan.
Kỳ Sâm đột nhiên nhớ ra, Tạ Tầm bề ngoài là một người tươi sáng cởi mở, quang minh lỗi lạc, đối với An Miên Miên lại càng dịu dàng cưng chiều, nhưng sau lưng lại là bộ mặt khác.
Cho dù là diễn biến hiện tại.
Kỳ Sâm vẫn cảm thấy mình có thể tiếp tục làm một người không liên quan rồi rời đi.
Dù sao thì theo sự tồn tại mờ nhạt và khí chất pháo hôi của Lâm Hoài An, chắc chắn không ai nghĩ hắn quen biết Tạ Tầm.
Không biết ai đó đột nhiên hét lên một câu: “Bọn họ quen nhau! Đánh cả hai!”
Kỳ Sâm: “…”
Một tên đàn em lập tức hung hăng xông về phía hắn.
Tạ Tầm đưa tay giữ tên đang lao thẳng về phía Kỳ Sâm lại, dùng sức kéo một cái rồi ném người đó vào tường.
Nghiêng đầu nhìn Kỳ Sâm vẫn đứng im tại chỗ, y nhướng mày:
“Còn ngây ra đó làm gì? Chạy mau.”
Kỳ Sâm nhìn con dao găm trên tay kẻ kia, khẽ cau mày.
Khán giả đang xem livestream rõ ràng cũng bị tình huống bất ngờ này làm cho ngơ ngác.
【Gặp phải chuyện như vậy ở thế giới tân thủ, vận may của chủ livestream cũng đỉnh thật đấy.】
【A a a a! Chạy mau đi chủ livestream! Trước hết phải bảo vệ khuôn mặt của mình đã!】
【Chạy thôi, đối diện nhiều người quá, còn có cả hung khí】
Khán giả đang ra sức khuyên nhủ.
Rồi họ nhìn thấy vị chủ livestream trông có vẻ yếu ớt kia, không chút biểu cảm ném mạnh chiếc cặp sách đi, trúng chuẩn xác vào đầu một tên đối diện.
Chiếc cặp có mấy cuốn sách dày, lập tức ném gã ta ngã nghiêng xuống đất, vang lên một tiếng “cốp” khô khốc đến rợn người.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Tạ Tầm khẽ kinh ngạc nhìn hắn.
Kỳ Sâm cúi đầu, xoay xoay cổ tay.
Cơ thể này chưa từng đánh nhau, đôi tay vốn dùng để giải toán sau một cú ra lực vừa rồi lập tức đau mỏi.
Mấy tên côn đồ còn lại lập tức không chịu nổi nữa, với khuôn mặt hung tợn nhào tới chỗ hắn.
Kỳ Sâm lùi lại tránh một cú đấm lướt qua mặt, đồng thời tay phải ấn chặt cánh tay đối phương rồi vặn ngược ra sau.
Ngay khoảnh khắc tên đó kêu “ái da” vì đau đớn, tay trái của hắn không chút do dự đấm thẳng vào sống mũi tên đó.
Sau đó, hắn nhanh chóng buông tay, tránh được một cú vụt từ bên cạnh tới.
Có lẽ em trai Tạ Tầm cũng không dám để y rơi vào tình thế quá nguy hiểm, chỉ là muốn cho y một bài học nhỏ nên những kẻ được tìm đến có thể đánh nhau, nhưng cũng không phải quá mạnh.
Mười phút sau, mấy tên côn đồ nằm bừa bộn trên mặt đất, cúi người ôm bụng, thỉnh thoảng lại hít vào một hơi khí lạnh.
Lúc này, khu bình luận vô cùng náo nhiệt.
【Aaaaaaa lần trước tôi nhìn thấy cảnh đánh nhau đẹp trai như vậy là ở lần trước!】
【Vừa vào trang chủ đã thấy, anh trai này chỉ cần tùy tiện chụp một tấm cũng đẹp trai ngút trời】
【Oa, chủ livestream là một tân binh!】
Cùng lúc đó, số người trong phòng livestream lại một lần nữa tăng vọt.
【Số người online trong phòng livestream vượt quá 100 người! Thưởng 100 điểm tích lũy.】
Tạ Tầm đi đến bên cạnh nhặt chiếc cặp Kỳ Sâm vừa ném ra, tiện tay phủi bụi rồi đưa cho hắn: “Chuyện hôm nay…”
“Tôi biết,” Kỳ Sâm nhận lấy và khoác lại lên vai, “Sẽ không nói với An Miên Miên.”
Tạ Tầm sẽ không bao giờ để lộ mặt hung ác vô tình của mình trước mặt An Miên Miên.
Lúc đầu là giả vờ dịu dàng thành thói quen, sau này khi dần thích cậu ta thì lại sợ làm cậu sợ hãi, lo lắng An Miên Miên sẽ sợ mình.
Kỳ Sâm không có hứng thú tham gia vào sự phát triển tình cảm của hai người bọn họ, càng không có hứng thú đặc biệt chạy đến trước mặt An Miên Miên để nói những điều này.
Tạ Tầm cười một tiếng: “Tôi muốn nói là cảm ơn anh vì chuyện hôm nay.”
Kỳ Sâm không để ý đến y, xoay người rời đi.
Hắn sắp chết đói rồi, bây giờ chỉ muốn ăn một bát mì.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân. Tạ Tầm không nhanh không chậm đi theo: “Vừa nãy anh có bị thương không?”
“Không có.” Kỳ Sâm cau mày, “Anh đi theo tôi làm gì?”
Tạ Tầm liếc nhìn quán mì bò ở bên cạnh, nói: “Ăn cơm chứ sao.”
Hắn ta tin y mới lạ, người này vừa mới ăn một bữa tiệc hải sản thịnh soạn xong.
Không đợi Kỳ Sâm lên tiếng, Tạ Tầm lại tiếp tục nói một cách vô tội: “Bữa tối hải sản không ngon, đánh nhau xong lại thấy đói rồi.”
Kỳ Sâm không nói thêm gì nữa, bước vào quán mì bò, rồi gọi một phần mì nước dùng.
Không còn cách nào khác, số dư tài khoản của hắn không đủ để gọi thêm thịt bò.
Chỉ là khi chuẩn bị trả tiền, một người đã nhanh tay lẹ mắt quét mã thanh toán thay hắn.
Tạ Tầm mỉm cười với hắn: “Quà cảm ơn ban nãy.”
Tạ Tầm có tính cách tốt, gia thế lại tốt, không hề cảm thấy mình có tiền thì hơn người. Bình thường y giao tiếp với ai cũng không hề tỏ ra kiêu ngạo.
Y đối xử với mọi người đều rất tốt, ánh mắt nhìn một con chó cũng sâu tình, vì vậy trong trường học, những người thích đi theo và ngưỡng mộ y nhiều không kể xiết.
Sau này khi Tạ Tầm tự mình mở công ty, những thiên tài xuất sắc ở Đại học A đều đồng loạt đi theo y, cuối cùng đã thành công tạo nên đế chế thương mại của riêng mình.
Kỳ Sâm không khách sáo với y.
Trong lúc chờ món, hai người ngồi đối diện nhau.
Không khí có chút gượng gạo, Kỳ Sâm mở bảng livestream của mình ra.
Số người xem ở góc trên bên trái đã vượt qua con số ba chữ số, khu bình luận cũng nhộn nhịp hơn một chút.
Chỉ là nội dung lại có chút bất ngờ.
【Mới vào, xin hỏi đây là diễn biến gì? Vai chính công tại sao lại ở đây?】
【Tôi đoán liều, có phải chủ livestream cứu hắn... là muốn công lược vai chính công không? Đây chính là điều cấm kỵ đối với tân binh đó!!】
【Chủ livestream, tôi khuyên anh đừng có suy nghĩ như vậy. Trong tiểu thuyết, mỗi vai chính công đều yêu vai chính thụ đến chết đi sống lại, chung thủy không đổi. Chủ livestream trước muốn công lược Tạ Tầm đã bị kéo đến sa mạc Sahara rồi.】
【Thật đó, đừng tưởng mình đẹp trai rồi mơ tưởng có thể lay chuyển được trái tim vai chính công (già đời châm điếu thuốc)】
Nếu không xét đến các yếu tố khác, việc dựa vào vai chính công để ngược tra quả thực là một cách rất hay.
Trong nhiều tiểu thuyết cũ, tình yêu quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Câu nói kinh điển là: Anh chỉ mất một cái chân thôi, nhưng anh ấy mất đi tình yêu của mình đó!
Vai chính công không chỉ dành tình yêu cho vai chính thụ, mà còn dành cho cậu ta vô số sự giúp đỡ.
Sau khi Lâm Hoài An thay An Miên Miên đi tù, sự nghiệp diễn xuất của An Miên Miên tiến triển như vũ bão.
Trong thời gian đó, Tạ Tầm đã đầu tư rất nhiều tiền cho cậu ta. Ngoài những chiêu trò thông thường như mang tiền vào đoàn, mỗi lần cậu ta nhận lời đại diện cho thương hiệu cao cấp, Tạ Tầm đều mua hết.
An Miên Miên bị người khác bắt nạt, Tạ Tầm đứng ra bảo vệ, bị người khác coi thường, y xuất hiện ngay tại chỗ vả mặt.
Hàng loạt những màn “tổng tài bá đạo yêu tôi” đầy máu chó được diễn ra.
Nếu không có Tạ Tầm với mối quan hệ mạnh mẽ, sự nghiệp của An Miên Miên sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Tương ứng, giá trị ngược tra cũng sẽ tăng vọt.
Nhưng chuyện công lược Kỳ Sâm không giỏi.
Hắn sẽ không đặt nhiệm vụ của mình vào những thứ hư ảo như tình yêu và tình cảm.
Kỳ Sâm thản nhiên nhìn những lời khuyên đầy lo lắng của khán giả, trong lòng không hề khó chịu, ngược lại còn thấy ấm áp.
Có lẽ ánh mắt hắn dừng lại trong không trung hơi lâu, người đối diện bỗng lên tiếng.
“Bạn học,” Tạ Tầm chống cằm, khóe môi nở một nụ cười rất đáng đòn, “Sao anh cứ nhìn tôi mãi thế?”
Kỳ Sâm: “…”
Hắn liếc nhìn màn hình livestream, lúc này mới nhận ra bảng điều khiển đang đối diện với Tạ Tầm.
Vô cùng cạn lời, hắn dời bảng điều khiển sang bên phải.
Tên phiền phức lại cất tiếng: “Anh tên là gì?”
Nghe này, nghe cái giọng điệu này, y hệt như cấp trên đang tra hỏi cấp dưới.
Chút thiện cảm nhạt nhòa của Kỳ Sâm dành cho y vì sự quen thuộc ban nãy đã hoàn toàn tan biến.
Hiện tại còn bị trừ thêm năm mươi điểm.
Do sự tồn tại của Lâm Hoài An quá mờ nhạt, nhiều bạn bè của An Miên Miên chỉ biết có người này, nhưng không biết tên hắn, càng không coi trọng hắn.
Thấy Kỳ Sâm không để ý đến mình, Tạ Tầm cũng không cố chấp hỏi tiếp, thở dài nói:
“Sao tôi có cảm giác anh có chút chán ghét tôi vậy.”
Chẳng những có chút, cảm ơn nhé.
Mì rất nhanh được mang lên. Tóc mái trước trán Kỳ Sâm có chút vướng víu, hắn từ trong túi lấy ra một chiếc kẹp tóc màu đen kẹp lên.
Lâm Hoài An đã mua mấy chiếc kẹp tóc để sẵn trong túi, chỉ khi giải toán mới vén tóc mái lên.
Tạ Tầm đối diện thấy hành động của hắn: “Kẹp tóc đẹp thật đó.”
Kỳ Sâm: “…”
Bao giờ mới mua được một cuộn băng dính để dán miệng cái người này lại đây.
Tạ Tầm ăn vài miếng rồi không ăn nữa, buông đũa xuống, tiện tay lướt điện thoại. Từ khóe mắt, y có thể nhìn thấy rõ ràng hành động của Kỳ Sâm.
Tư thế ăn cơm của Kỳ Sâm rất tao nhã, chỉ phát ra những âm thanh rất nhỏ, giống như một loài động vật nhỏ đang gặm nhấm thức ăn từng chút một.
Hắn và dáng vẻ hung hăng khi đánh nhau vừa nãy cứ như hai người hoàn toàn khác nhau.