Vừa bước ra khỏi thang máy, hắn nhìn thấy một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đang đứng trước cửa nhà.

​Bà ta mặc một chiếc sườn xám, tóc uốn xoăn lượn sóng lớn, gương mặt trang điểm đậm. Vừa nhìn thấy Kỳ Sâm, bà ta liền cất tiếng hỏi:

“Về rồi à, cô nhắn tin, gọi điện mà các cậu không trả lời, gõ cửa cũng không mở, tiền nhà các cậu có trả nữa không đây?”

​Tiền nhà…

​Kỳ Sâm lập tức xem lại cốt truyện, nhận ra người phụ nữ trước mặt chính là bà chủ nhà.

​Vừa nãy, để tránh tin nhắn dồn dập của Dương Tuệ, Kỳ Sâm đã bật chế độ không làm phiền, nên không để ý tin nhắn của bà chủ nhà.

​“Thời hạn trả tiền thuê nhà cô đã gia hạn cho các cậu lâu lắm rồi, mà giờ vẫn chưa trả. Nếu không phải vì em trai của cậu dễ thương như vậy, thì cô đã đuổi các cậu đi từ lâu rồi.”

​“Chờ đã.”

​Lâm Hoài An không phải là người thích nợ nần, nếu đã lâu không trả tiền nhà, vậy thì chỉ có thể là thanh toán ngay. 

​Kỳ Sâm mở điện thoại, nhìn số dư tài khoản: 30.3 tệ. 

​Kỳ Sâm: “…”

​Tốt, số tiền này đủ cho hắn ăn một bát mì.

​818 lên tiếng nhắc nhở: “Tiền thuê nhà một tháng 3 vạn tệ.”

​Kỳ Sâm: “…”

​Hắn gần như không chút do dự: “Xin lỗi, tôi không thuê nữa.”

​Bà chủ nhà sững sờ: “Hả?”

​Bà ta nhớ rõ em trai của đứa nhỏ này rất thích căn nhà này, hơn nữa thằng bé lại cưng chiều em trai mình đến vậy, trước đây sống tốt biết bao, sao lại nói không thuê nữa là không thuê nữa vậy chứ?

​Kỳ Sâm không nói nhiều, thẳng thắn đưa số dư tài khoản của mình cho bà chủ nhà xem.

Đối phương lập tức im lặng, ánh mắt nhìn Kỳ Sâm tràn ngập sự thương hại, bà ta vỗ vỗ vai hắn, động viên:

“Cậu vẫn đang đi học đúng không, có thể chuyển về ký túc xá ở, vừa hay có thể làm quen với bạn bè.”

​Bà chủ nhà dứt khoát:

“Hôm nay cậu cứ dọn dẹp đồ đạc đi, sáng mai tôi qua kiểm tra rồi sẽ chuyển tiền cọc vào tài khoản của cậu ngay.”

​Kỳ Sâm: “Cảm ơn cô.”

​Trước đây, khi đối mặt với Lâm Hoài An, bà chủ nhà thấy hắn ta luôn cúi đầu, nói nửa ngày cũng không được vài chữ. Tóc mái lại dày và dài, tạo cảm giác xa cách, rất khó giao tiếp.

​Bây giờ thấy hắn lễ phép như vậy, giao tiếp hoàn toàn không có trở ngại, lại nghĩ đến chuyện vừa rồi, bà ta không khỏi cảm thấy xót xa.

​“Thôi khỏi kiểm tra nữa, một lát nữa cô sẽ về và chuyển tiền cọc cho cậu ngay.”

​Mấy chục tệ thì làm được cái gì, đứa trẻ này đến một bữa cơm no cũng không ăn nổi.

​Kỳ Sâm ngẩn ra một chút, sau đó lại lần nữa nói lời cảm ơn.

​Đợi bà chủ nhà rời đi, hắn mở cửa bước vào.

Căn nhà là ba phòng ngủ một phòng khách. Lâm Hoài An ở phòng nhỏ nhất, còn An Miên Miên ngủ ở phòng ngủ chính.

​Phòng ngủ hướng dương còn lại được dành cho Phùng Cảnh, bạn của An Miên Miên.

​Phùng Cảnh và An Miên Miên là bạn cùng lớp. Hắn ta có mâu thuẫn với bạn cùng phòng nên không thể ở ký túc xá được nữa, đang tính đến chuyện đổi ký túc xá hoặc thuê nhà.

​Lúc đó, An Miên Miên vừa mới thuê căn nhà này, vừa hay còn trống một phòng. An Miên Miên cảm thấy mình là bạn bè, nên đã tốt bụng cho hắn ta dọn đến đây ở.

​Khi Phùng Cảnh đề nghị chia tiền thuê nhà, An Miên Miên đã hào phóng nói: “Chúng ta là bạn bè mà, anh khách sáo làm gì với tôi?”

​Phùng Cảnh quả thật không hề khách sáo với cậu ta, cứ thế ăn nhờ ở đậu suốt hơn nửa năm.

​Tất nhiên, tất cả tiền thuê nhà và tiền điện nước đều do một mình Lâm Hoài An chi trả.

​Vừa vào nhà, Kỳ Sâm đã nghe thấy tiếng video ngắn phát ra từ phòng ngủ, xen lẫn là tiếng cười méo mó như tiếng ngỗng.

​Những bữa tiệc của An Miên Miên và Tạ Tầm đều là của những người có tiền, chi tiêu không hề nhỏ.

Phùng Cảnh có gia cảnh không tốt, không tiện biểu lộ sự nghèo khó của mình trước mặt họ, nên dứt khoát không đi.

​Nghe thấy tiếng mở cửa, Phùng Cảnh ngừng cười, lớn tiếng gọi:

“Về rồi đấy à? Mau đi nấu cơm, tôi chết đói rồi đây này.”

​Kỳ Sâm không để ý đến hắn ta, đi thẳng về phòng mình.

​Phùng Cảnh không nghe thấy tiếng đáp lại, liền lê dép lê với vẻ mặt bực bội đi đến, đẩy cửa phòng ngủ:

“Nãy giờ tôi nói chuyện với anh, anh không nghe thấy à?”

​Nhưng khi thấy Kỳ Sâm đang dọn đồ, hắn ta ngẩn người: “Anh dọn đồ làm gì?”

​Kỳ Sâm có chút bất mãn với hành vi xông thẳng vào phòng người khác mà không hỏi han gì của hắn ta, khẽ cau mày.

​Phùng Cảnh: “Lúc nãy tôi nghe tiếng bà chủ nhà gõ cửa, tôi không dám mở. Không phải có chuyện gì rồi chứ?”

​“Đúng vậy,” Kỳ Sâm bình thản đáp, “Không thuê căn nhà này nữa.”

​Phùng Cảnh ngay lập tức nhảy dựng lên: “Không thuê nữa ư? Anh không biết An Miên Miên thích căn nhà này đến mức nào hay sao, sao lại có thể không thuê nữa chứ?”

​Kỳ Sâm bật cười một tiếng: “Được thôi, muốn thuê thì cậu tự bỏ tiền ra.”

​Nụ cười này mang theo chút mỉa mai, đặt trên con người Lâm Hoài An vốn hiền lành lại vô cùng kỳ quái.

​Phùng Cảnh tự động bỏ qua sự khó chịu này, vô tư nói: “Ồ, chỉ là vấn đề tiền bạc thôi à, bố mẹ anh không phải đang kinh doanh công ty sao, tùy tiện xin một ít là được rồi.”

​“Không có tiền,” Kỳ Sâm vừa dọn đồ vừa thản nhiên đáp.

​“Chậc,” Phùng Cảnh bất mãn gạt những thứ hắn vừa mới dọn ra, “Đây là chuyện của cả ba người chúng ta, không bàn bạc với bọn tôi, nói không thuê là không thuê à?”

【666, mặt dày kinh khủng】

​【Lúc trả tiền sao không nói là chuyện của cả ba người?】

​“Anh làm vậy Miên Miên sẽ không vui đâu,” Phùng Cảnh mặt dày nói, “Cho dù là vì cậu ta, anh cũng phải thuê tiếp chứ.”

​Vốn dĩ gã ta nghĩ, một khi nhắc đến An Miên Miên, Lâm Hoài An dù thế nào cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nên cứ thế không kiêng dè mà vứt đồ ra sàn nhà.

​Nhưng cổ tay gã đột nhiên bị một bàn tay nắm chặt.

​Lâm Hoài An rất cao, hơn một mét tám. Cứ thế cúi mắt nhìn xuống, ánh mắt lạnh lẽo chiếu thẳng vào gã:

“Xem ra nói chuyện tử tế thì cậu không hiểu.”

​Phùng Cảnh bỗng cảm thấy sau lưng lạnh toát.

​Lạ, lạ quá đi mất…

​Trước đây Lâm Hoài An nào dám nhìn gã như vậy, nào dám tự mình quyết định, nào dám dùng cái giọng điệu này?

​Phùng Cảnh còn chưa kịp nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu, thì bụng gã bỗng bị trúng một cú đá mạnh, cơ thể bay lên không trung. Tầm nhìn và đại não đều hỗn loạn trong chốc lát, rồi cả người gã bị ném mạnh xuống sàn gỗ, tạo ra một tiếng “bịch” lớn.

​Cú quật qua vai này khiến gã ta choáng váng, Phùng Cảnh hít một hơi khí lạnh, suýt chút nữa cho rằng mình sẽ lên thiên đường.

​Kỳ Sâm cúi xuống, hỏi gã bằng một giọng nói trầm thấp: “Bây giờ cậu đã hiểu ý tôi chưa?”

​Phùng Cảnh muốn khóc mà không có nước mắt, cú vừa rồi thực sự đã đánh tan hết dũng khí của gã. Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Kỳ Sâm, gã ta không còn dám nói thêm lời nào, chỉ vội vàng gật đầu lia lịa.

​Sau đó, gã lết người đứng dậy như một kẻ tàn phế, ôm lấy tấm lưng đang đau nhói rồi chạy trối chết.

【Đẹp trai quá, đẹp trai quá, chủ livestream vừa nãy đẹp trai quá đi mất】

​【Tưởng đâu tân binh chỉ biết nín nhịn không nói, không ngờ cũng dữ dằn ra phết】

​【Võ công không tồi, cảm giác có thể xem tiếp được rồi đó】

​Đồ đạc của Lâm Hoài An ở đây không nhiều, ngoài một vài vật dụng thiết yếu trong cuộc sống ra, chỉ có vài bộ quần áo cùng với những chồng sách vở và ghi chú.

​Kỳ Sâm nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc rồi đặt lên xe.

​Trong lúc dọn dẹp, hắn vào nhà vệ sinh rửa tay dính bụi. Vừa ngẩng đầu, hắn đối diện với “Lâm Hoài An” trong gương.

​Tóc của Lâm Hoài An rất dài và dày, tóc mái che kín mắt, phần đuôi tóc lòa xòa trên vai.

​Hắn ta vốn dĩ không hay chăm sóc bản thân, tóc tai rối bù, thoạt nhìn qua giống hệt một cái tổ chim.

​Hình tượng này, nói hay một chút thì là văn nghệ sĩ, còn nói thẳng ra, thì là ăn mặc như một người vô gia cư cũng chẳng ai phản bác.

​Kỳ Sâm rửa mặt, đưa tay hất những lọn tóc ướt át trên trán ra sau, để lộ vầng trán căng đầy, cùng với đôi mắt sáng ngời ngay cả trong ánh đèn lờ mờ.

​Lâm Hoài An không thích ra ngoài, nên dưới mái tóc đen nhánh là làn da trắng bệch một cách bất thường.

​Kỳ Sâm chợt nghĩ đến một bức ảnh kẹp trong những cuốn sổ tay lúc nãy, là bức ảnh Lâm Hoài An đạt huy chương vàng trong cuộc thi Olympic Toán học vài năm trước.

​Lâm Hoài An lúc đó còn rất non nớt. Tóc được cắt ngắn theo yêu cầu của giáo viên, tay cầm cúp, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.

​Ánh mắt cậu bé rụt rè, nhưng người khác vẫn có thể thấy được sự nhiệt huyết rực cháy, cùng với một khí phách thiếu niên không ai có thể sánh bằng.

​Lâm Hoài An của hiện tại, đã dùng mái tóc này để tự khoác lên mình một lớp vỏ bọc dày.

​Mái tóc dài che khuất tầm nhìn của thiếu niên, đồng thời cũng che khuất ánh mắt người khác nhìn về phía thiếu niên ấy.

​Ánh mắt Kỳ Sâm liếc về phía bảng livestream, thấy có thêm vài dòng bình luận màu trắng, hắn có chút nghi hoặc nhìn tới.

【Ối dồi ôi đẹp trai quá, anh trai đẹp anh là ai thế?】

​【À à à à cứu tui với cái ánh sáng này! cái vibe này! cái khuôn mặt này! cái khí chất này… đỉnh của chóp】

​Số người xem ở góc trên cùng bên trái cũng tăng vọt, từ 7 người đã lên đến hơn 50.

​818 cẩn thận giải thích:

“Ảnh bìa của phòng livestream được chụp theo thời gian thực dựa trên nội dung livestream. Vừa nãy đã tình cờ chụp được khoảnh khắc anh đẹp trai bùng nổ, vì vậy có thêm khán giả nhấn vào xem đó.”

​Kỳ Sâm “ừm” một tiếng.

​Hiện tại livestream mới bắt đầu, hắn không vội vàng tăng chỉ số.

​Kỳ Sâm rời khỏi đó, đưa hành lý đến trường.

​Hắn đến ký túc xá vào khoảng hơn sáu giờ tối. Ninh Hạo Hiên và An Miên Miên vẫn còn đi chơi chưa về, hai người bạn cùng phòng còn lại đang học ở thư viện.

Trong ký túc xá chỉ có một mình hắn.

​An Miên Miên thường xuyên đến ký túc xá tìm Ninh Hạo Hiên, ngay cả khi Lâm Hoài An đã thuê nhà ở ngoài trường, phòng ký túc xá này vẫn không trả.

​Bàn học và tủ của hắn chất đầy đồ dùng của An Miên Miên, có vài bộ quần áo và đồ trang điểm, trên giường còn chất đủ loại búp bê dễ thương.

​Nếu tính kỹ, An Miên Miên ở Đại học A còn nhiều thời gian hơn cả ở trường Học viện Điện ảnh của cậu ta, bởi vì ở đây có nhiều cơ hội gặp Tạ Tầm hơn.

​Kỳ Sâm không chút do dự dọn hết đồ của An Miên Miên ra ngoài, đặt đồ của mình vào. Khi dọn dẹp xong xuôi, trời bên ngoài đã tối hẳn.

​Hắn lái chiếc xe đang đậu ở ngoài trường xuống bãi đậu xe ngầm của khu chung cư. Lâm Hoài An đã trả phí đỗ xe cho một quý, hiện tại vẫn còn một tháng nữa.

​Khi hoàn thành xong tất cả, Kỳ Sâm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

​Căng tin trường đã đóng cửa từ lâu, hắn định tìm một quán nhỏ ăn một bát mì nóng hổi.

​Sau khi cân nhắc giá cả và khoảng cách, Kỳ Sâm đi theo bản đồ trên điện thoại, rẽ vào một con hẻm nhỏ. Nơi này rất gần khu chung cư, ăn xong đi đường tắt một đoạn là có thể về Đại học A.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play