4
Cảnh Thiếu Ngôn không ngờ ta còn có bản lĩnh này, bị ta một cước đá văng ra ngoài, ngã sấp mặt xuống đất như chó liếm bát. Mặt mũi hắn ta đầm đìa máu.
Tiểu đồng bên cạnh hắn ta hét lên thất thanh:
"Ôi trời ơi... Thế tử chảy máu rồi! Thế tử bị Thế tử phi đánh rồi!"
Cảnh Thiếu Ngôn vốn đang nửa sống nửa chết, giãy giụa đứng dậy từ mặt đất, đá cho tiểu đồng hai cước.
"Ngươi la hét cái gì? Muốn cho bổn Thế tử mất mặt thêm sao? Ninh Triêu Triêu, ngươi đợi đấy!"
Sau khi thốt ra những lời đe dọa, hắn ta mới vịn lưng, lau máu mũi, khập khiễng bỏ đi.
Hồng Thự vui mừng nói: "Tiểu thư thật là lợi hại! Đúng là phải cho tên phụ bạc này nếm mùi đau khổ!"
Ta cười lạnh: "Mới chỉ là bắt đầu thôi."
Ta sẽ khiến Cảnh gia này tan cửa nát nhà, báo thù gấp ngàn lần!
Sau khi đuổi được Cảnh Thiếu Ngôn đi, ta mơ màng thiếp đi. Trong cơn mơ màng, ta cảm thấy có người đang bóp cổ mình. Mở mắt ra, liền thấy một mặt nạ quỷ treo lơ lửng trên đầu. Ta giật mình trong lòng.
"Ngươi là ai? Đây có phải là Âm Tào Địa Phủ không, ngươi là Quỷ Sai? Chẳng lẽ... thực ra ta đã chết rồi, những chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của ta thôi sao?"
Nghe ta nói vậy, người đeo mặt nạ quỷ kia dường như khựng lại, rồi cười một tiếng, buông lỏng tay đang bóp cổ ta.
"Ninh Triêu Triêu? Ngươi cũng khá thú vị đấy. Bên ngoài đồn ngươi đột nhiên thay đổi tính tình, ta còn tưởng ngươi bị người khác đánh tráo nữa! Xem ra không phải, chỉ là đầu óc hỏng rồi thôi."
Nghe giọng nói này, ta nhíu mày.
Lúc này ta mới cảm nhận được, bàn tay hắn đặt trên cổ ta có hơi ấm. Ta lập tức nắm chặt tay hắn, đẩy ngã hắn xuống giường.
"Ngươi là ai? Dám đột nhập vào phòng ta!"
Nào ngờ người kia phản ứng cũng nhanh, qua vài chiêu, người bị đè xuống lại thành ta.
Vì ngủ một mình nên ta chỉ mặc áo ngủ mỏng. Trong lúc giằng co, dây áo ngủ bị lỏng ra, để lộ yếm màu đỏ nhạt bên trong.
Thấy vậy, người kia ngẩn người, bị ta tát một cái làm rơi mặt nạ.
"Tên dâm tặc!"
Mặt nạ quỷ bằng đồng rơi xuống đất, để lộ một khuôn mặt anh tuấn cương nghị. Lông mày như kiếm, ánh mắt sáng như sao, ẩn chứa sát khí.
Bị ta tát một cái, hắn ta trước tiên còn chưa phản ứng kịp, sau đó đôi mắt phượng dài nheo lại.
"Ngươi dám đánh ta?"
Là nữ nhi của Trấn Quốc Đại Tướng quân, tuy ta chỉ biết sơ qua võ nghệ, nhưng không phải là kẻ dễ bắt nạt. Tuy nhiên nam nhân trước mặt thân hình cao lớn, cử chỉ hành động như xuất thân từ quân ngũ, ta không phải là đối thủ của hắn. Bị hắn khống chế, ta chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Đêm khuya đột nhập vào phòng ngủ của Thế tử phi An Viễn Hầu phủ, rốt cuộc có ý đồ gì? Ngươi có tin ta báo quan bắt ngươi không?"
Thấy ta như vậy, dường như hắn thấy thú vị, giơ tay nâng cằm ta, ép ta ngước mắt nhìn hắn.
"Được thôi, ngươi cứ báo đi! Vậy ta sẽ nói cho mọi người biết, nói Thế tử phi tư thông với ta! Đến lúc đó, cả thiên hạ đều biết mối quan hệ của chúng ta! Ngươi nghĩ ai sẽ thảm hơn, ta hay là Thế tử phi như ngươi?"
Lời nói của người này thật sự khiến ta tức giận.
Trong lòng căm phẫn, khóe mắt ta lập tức đỏ lên. Nghĩ đến những gì đã trải qua ở kiếp trước và kiếp này, chỉ thấy nam nhân trên đời này chẳng có ai tốt cả. Nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống.
Thấy ta khóc đau lòng, người kia nhất thời có chút luống cuống.
Hắn nhíu mày, dường như không hiểu nhìn ta: "Ngươi khóc cái gì? Ta chỉ nói đùa thôi! Ngươi nghĩ ta muốn truyền ra ngoài, dính líu với ngươi sao?”
Thấy ta vẫn không ngừng khóc, hắn bực bội nói: "Thôi được! Ngươi đừng khóc nữa! Nếu còn khóc… Ta sẽ hôn ngươi đấy!"
Ta: "???"
Giây tiếp theo, người kia cúi đầu xuống, môi áp lên môi ta, hơi thở ấm áp tức thì phả vào mặt ta.
Không phải chứ, hắn thật sự hôn sao???
5
Vì bị xúc phạm, ta nhất thời quên mất việc khóc. Khi phản ứng lại được, ta liền tát cho hắn một cái.
"Ngươi! Ngươi vô sỉ! Có bản lĩnh thì giết ta đi! Nếu không, Ninh Triêu Triêu ta nhất định sẽ giết ngươi, báo thù cho nỗi nhục hôm nay!"
Người kia lại bị ta tát một cái, tức giận trừng mắt.
"Ngươi lại đánh ta! Rõ ràng là ngươi tự nói, khóc thì hôn một cái sẽ không khóc nữa… Ngươi đúng là kẻ lừa gạt!"
Ta thật sự chịu thua rồi.
"Ngươi là ai? Ta nói câu đó khi nào? Ta căn bản không quen biết ngươi! Ngươi cái tên đăng đồ tử này, đừng có ngụy biện."
Như thể đã liều mạng, người kia cũng không nói gì nữa, bọn ta đánh nhau trên giường.
Không ngờ, tiếng động truyền ra ngoài. Chẳng bao lâu sau, một loạt tiếng bước chân vang lên.
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Vương ma ma - người hầu bên cạnh Cảnh lão phu nhân.
"Thế tử phi, lão nô vâng lệnh lão phu nhân tuần tra trong phủ, xin Thế tử phi mở cửa."
Ta thầm mắng một câu xui xẻo, bịt miệng người kia lại hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Vương ma ma nói giọng quan phương: "Chuyện này lão nô không tiện nói! Đây là lão phu nhân đích thân phân phó, xin Thế tử phi phối hợp, đừng khiến lão nô khó xử."
Ta hạ thấp giọng, nghiêm khắc hỏi người bên cạnh:
"Ngươi không phải là kẻ trộm đấy chứ? Ngươi có phải đã trộm thứ gì không?"
Người kia cười một tiếng, liếm môi.
"Sao ngươi biết?"
Nói xong, hắn kéo tay ta, đặt lên ngực hắn. Cảm giác chạm phải một quyển sổ vuông vức.
Trong lòng ta lập tức có suy đoán. Lý do ta ở lại hầu phủ, chưa vội rời đi là để lấy được chứng cứ hầu phủ thông đồng với Lễ Vương, mưu phản.
Năm đó Cảnh Hầu trấn thủ biên cương phát hiện một mỏ sắt nhưng không báo lên triều đình mà lén lút đúc vũ khí, giúp Lễ Vương tranh đoạt ngôi vị. Nào ngờ Cảnh Hầu ngoài ý muốn tử trận, kế hoạch tranh đoạt ngôi vị của Lễ Vương cũng thất bại. Đương kim thánh thượng dưới sự phù tá của cha ta, đã lên ngôi.
Bao năm qua, Lễ Vương vẫn không từ bỏ dã tâm. Cảnh Thiếu Ngôn chính là tai mắt của hắn ở kinh thành. Việc tòng quân cũng là do Lễ Vương sắp đặt.
Nghĩ đến đây, ta vén áo hắn ra, lấy sổ sách ra.
"Để ta xem thử!"
Người kia không kịp phòng bị, bị ta vén áo, để lộ cơ ngực rắn chắc, cả khuôn mặt đều đỏ lên.
"Ngươi làm gì vậy!"
Nhưng ta đâu còn tâm trí để ý đến hắn?
Cúi đầu xem xét quyển sổ trước mắt, phát hiện đúng là sổ sách ghi chép việc Cảnh Hầu lén đúc vũ khí cho Lễ Vương năm đó!
Có thứ này trong tay, cả hầu phủ không ai có thể thoát!
"Tốt quá! Lần này Cảnh Thiếu Ngôn chết chắc rồi!"
Người kia lại giật lấy quyển sổ trong tay ta, nhét vào ngực áo.
"Ngươi định đi tố cáo bọn bọn họ? Không được! Chưa đến lúc!"
Trong lòng ta chỉ nghĩ đến cảnh sự việc bại lộ, cả nhà Cảnh Thiếu Ngôn bị tru di. Làm sao còn đợi được nữa?
Ta tức giận nói: "Ta không đợi được nữa! Bây giờ ta phải đi tố cáo bọn họ!"
Vừa định đứng dậy, lại bị kéo về giường. Sự chần chừ này khiến Vương ma ma bên ngoài sinh nghi.
"Thế tử phi! Ngươi đang làm gì vậy? Mau mở cửa! Chẳng lẽ, trong phòng có người? Nếu không mở cửa, đừng trách lão nô không khách sáo!"
Trong lòng ta lo lắng, lại không chịu buông tay, nhất định phải giành lấy sổ sách với người kia.
Thấy Vương ma ma sắp phá cửa xông vào, người kia đẩy ta ra, nhanh chóng nhảy lên xà nhà. Tốc độ đó, như con nhện vậy...
Giây tiếp theo, cửa phòng bị người bên ngoài đẩy mạnh mở ra.
Hồng Thự bị người ta giữ vai, mặt đầy bất bình.
"Tiểu thư! Nô tì ngăn bọn họ không cho vào, bọn họ cứ xông vào!"
Ta cố định thần, khoác áo ngoài vào, lạnh lùng nhìn Vương ma ma trước mặt.
"Vương ma ma, ngươi to gan thật, dám tự tiện xông vào phòng ngủ của bổn Thế tử phi."
6
Vương ma ma đứng đó, miệng thì vấn an ta nhưng thái độ chẳng có chút cung kính nào.
"Lão nô bái kiến Thế tử phi. Xin Thế tử phi đừng trách, lão nô cũng chỉ sợ lão phu nhân đợi sốt ruột nên mới thất lễ với người."
Ngay lập tức, ta tát mạnh vào mặt bà ta.
"Còn biết mình là nô tài sao? Hôm nay dám xông vào phòng ngủ của ta, ngày mai chẳng phải sẽ xông cả vào phòng Thế tử ư? Đừng có lấy mẫu thân ra làm cớ, ta không tin bà ấy lại sai người đến lục soát phòng nhi tức giữa đêm hôm khuya khoắt! Nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ta còn tưởng mẫu thân là bà bà ác độc chuyên làm khó tân phụ!"
Lời của ta khiến Vương ma ma tức đến bốc khói, gương mặt đầy thịt của bà ta nhăn nhúm lại.
"Ngươi! Ngươi dám đánh ta?"
Ta cười lạnh: "đánh ngươi thì sao! Trong hầu phủ này, ta là Thế tử phi, ngươi là nô tài. Ta là chủ, ngươi là tớ, lẽ nào ta không được đánh ngươi? Bán đứt ngươi cũng chỉ là chuyện một lời nói mà thôi!"
Nếu là người hầu bình thường, tất nhiên ta không muốn làm khó. Nhưng Vương ma ma này là chó săn của Cảnh lão phu nhân. Cậy được sủng ái nên trước đây không ít lần làm khó ta.
Bà ta có một nhi tử là kẻ ăn chơi trác táng vô lại. Kiếp trước khi ta bị tên nghịch tử Cảnh Thanh Vân giam cầm, chính con của Vương ma ma này phụ trách canh giữ.
Vương ma ma tàn nhẫn điên cuồng, thậm chí còn cho phép nhi tử mình làm nhục ta, muốn ta sinh con cho tên vô lại đó. Chính vì ta quyết liệt chống cự mà đập đầu vào cột mà chết. Thù này không đội trời chung, sao ta có thể để bà ta dễ chịu?
Hồng Thự nghe vậy vùng thoát khỏi sự kìm giữ của đám nha hoàn bà tử, chạy đến bên cạnh ta.
"Đúng vậy đúng vậy! Ngươi chỉ là nô tài mà dám vô lễ với Thế tử phi! Ta nhất định sẽ báo với lão gia nhà ta, để ngài ấy hỏi cho rõ hầu phủ các ngươi đối xử với Thế tử phi như thế nào!"
Chủ tớ bọn ta, một người một câu khiến Vương ma ma tức đến bốc khói.
Bà ta gào lên: "Lão phu nhân có lệnh, dù phải trói cũng phải mang đi! Các ngươi đứng ngây ra đó làm gì, ra tay đi!"
Ta thấy bọn họ còn dám dùng vũ lực, đúng là không coi ta - một Thế tử phi ra gì!
Dù sao ta cũng không định ở lại đây lâu, không cần lo lắng chuyện đắc tội.
Ta lập tức rút thanh kiếm cha cho làm của hồi môn, một kiếm cắt đứt cổ Vương ma ma. máu từ vết thương của bà ta phun xa đến mấy thước.
Bà ta trợn tròn mắt đầy kinh ngạc, lảo đảo lùi về phía sau mấy bước rồi ngã gục trong sân.
Đám gia đinh nha hoàn đi cùng bà ta đều sợ đến ngây người, hớt hải chạy ra ngoài la hét.
"giết người rồi! giết người rồi!"
"Thế tử phi giết người rồi!"
Khi Cảnh Thiếu Ngôn và Cảnh lão phu nhân chạy đến, ta vẫn mặc nguyên bộ áo ngủ trắng, ngồi trên bậc cửa, đang dùng khăn lau vết máu trên kiếm. Thi thể của Vương ma ma nằm trong sân, máu chảy đầy đất.
Thấy Cảnh Thiếu Ngôn và Cảnh lão phu nhân, ta cười một tiếng.
"Phu quân, mẫu thân, sao các ngươi lại đến đây?"
Hai người thấy cảnh tượng này đều kinh hãi lùi lại, vẻ mặt như thể vừa thấy ma.
Thấy biểu cảm hoảng sợ tột độ của bọn họ ta thản nhiên nói: "À, nô tì xấc xược này, đêm khuya xông vào phòng ngủ của ta, còn sai người cưỡng ép bắt ta đi. Chắc hẳn là kẻ gian có ý đồ xấu, sợ làm tổn thương đến phu quân và mẫu thân, nên ta đành phải giết bà ta!"
Vương ma ma là nô tỳ từ nhỏ đã theo hầu Cảnh lão phu nhân, đã ở bên cạnh bà ta mấy chục năm. Thấy thi thể Vương ma ma nằm dưới đất, Cảnh lão phu nhân không còn giữ được phong thái của một lão phu nhân hầu phủ nữa.
Bà ta chỉ thẳng vào ta mà mắng: "Ngươi... ngươi... ngươi! Đồ độc phụ! Vương ma ma là ta sai đến. Ngươi không chịu đi thì thôi, sao lại dám giết người?"
7
Ta giả vờ ngạc nhiên: "Cái gì? Việc này lại là do mẫu thân sai bảo? Đêm tân hôn, sai người bắt cóc tân nương, mẫu thân định làm gì vậy? Chẳng lẽ... định mưu hại ta?"
Ta co rúm người bên cạnh cửa với vẻ mặt hoảng sợ đáng thương.
"Phụ thân ơi, cứu con!"
Hồng Thự nghe vậy, tức giận nhảy dựng lên, hung hăng mắng:
"An Viễn Hầu phủ các ngươi khinh người quá đáng! Tiểu thư nhà ta là thiên kim của Trấn Quốc Đại Tướng quân, sao các ngươi dám khinh thường như vậy? Điêu nô phạm thượng này, giết chết là còn nhẹ! Theo ta thấy, phải băm vằm thành vạn mảnh! Bọn ta sẽ báo với Đại Tướng quân!"
Nghe lời Hồng Thự nói, đám nha hoàn bà tử hồi môn của ta đều chạy ra, vây quanh ta với tư thế sẵn sàng liều mạng.
Đúng lúc căng thẳng, Lâm Trân Nhi không biết từ khi nào cũng chạy đến.
Nàng ta không biết chuyện gì, ngơ ngác hỏi: "Biểu ca, dì, chuyện gì vậy?"
Thấy thi thể, nàng ta hét lên the thé.
"Á! chết người rồi!"
Rồi chui vào lòng Cảnh Thiếu Ngôn.
"Biểu ca, muội sợ quá!"
Cảnh Thiếu Ngôn thấy vậy, vội vàng đau lòng ôm nàng ta vào lòng.
"Trân Nhi đừng sợ, có ta ở đây, nhất định không để độc phụ này làm hại muội đâu! Ninh Triêu Triêu, ngươi đừng có quá đáng! Mau quỳ xuống xin lỗi mẫu thân! Nếu không, đừng trách bọn ta đưa ngươi ra quan phủ!"
Nghe lời Cảnh Thiếu Ngôn nói, trong lòng ta thầm khen ngợi. Sao có người vừa ngu ngốc vừa xấu xa đến thế được?
Ta giơ kiếm chỉ vào cả ba người.
"Được thôi! Muốn ra quan phủ thì ra! Lúc đó, ta sẽ nói với quan phủ rằng hầu phủ các ngươi tham của hồi môn, muốn mưu hại ta! Ta làm vậy là để tự vệ! Vương ma ma xông vào phòng ngủ của ta, bao nhiêu người đều chứng kiến, các ngươi không thể chối cãi. Dù có tấu lên đến mặt Thánh thượng, ta cũng không sợ! Đằng nào cũng là cá chết lưới rách, ta không được yên thì các ngươi cũng đừng mong tốt đẹp!"
Cảnh Thiếu Ngôn thông đồng với Lễ Vương, tất nhiên trong lòng bất an. Nghe ta nói vậy, sắc mặt hắn ta lập tức trầm xuống.
"Ninh Triêu Triêu! Chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài! Vì chuyện nhỏ này mà kinh động đến Thánh thượng, ngươi tưởng Kim Loan điện của Thánh thượng là nhà ngươi mở ra à?"
Rồi nghiến răng nói:
"Một nô tì phạm thượng, chết thì chết! Đêm đã khuya, mọi người đều mệt rồi! Chi bằng nghỉ ngơi đi!"
Cảnh lão phu nhân tức đến suýt ngất: "Sao có thể cứ thế mà bỏ qua? Vương ma ma là nãi ma ma của ta, đã nuôi ta từ nhỏ!"
Cảnh Thiếu Ngôn hạ thấp giọng nói bên tai bà ta: "Mẫu thân, việc này không thể làm ầm ĩ... đừng để hỏng đại sự của điện hạ... Con sắp phải ra trận, hầu phủ vẫn cần nàng ta làm Thế tử phi để giữ thể diện."
Ta cười đến chết mất, hắn ta còn muốn ra trận, định dùng lại thủ đoạn cũ sao? Hắn ta đừng hòng đi đâu được!
Nghĩ đến đây, ta lớn tiếng nói với Lâm Trân Nhi: "Nghe rõ chưa? Phu quân nói việc này cứ thế bỏ qua! Ngươi, mau dọn dẹp dưới đất đi! máu me thế này, làm sao ngủ được?"
Lâm Trân Nhi nghe ta nói vậy thì ngớ người ra, run rẩy chỉ vào mình: "Ta... ta?"
Ta cười lạnh: "Phải đấy! Ngươi không phải là ngoại thất của phu quân sao? Ta là chủ mẫu, lẽ nào không sai khiến được ngươi? Nhanh lên, khiêng xác ra ngoài, rồi xách nước đến lau sàn đi."
Cảnh Thiếu Ngôn giận dữ: "Ninh Triêu Triêu, ngươi điên rồi sao? Trân Nhi đang có thai!"
Ta cười lên, dùng kiếm chỉ vào Cảnh Thiếu Ngôn: "Thừa nhận rồi à? Chính thất chưa vào cửa, ngoại thất đã mang thai trước, hầu phủ các ngươi quả nhiên có gia giáo tốt! Cảnh Thiếu Ngôn, hôm nay ta nói thẳng cho ngươi biết. Đứa trẻ này, ta không thể dung! Hoặc là ngươi ngoan ngoãn bắt nàng ta phá thai, hoặc là chúng ta hòa ly ngay bây giờ! Ta sẽ thu dọn đồ đạc về Tướng quân phủ ngay đêm nay!"