12
Người của Kim Ngô vệ lôi Cảnh Thiếu Ngôn đi. Cảnh lão phu nhân khóc trời kêu đất, cũng không thể ngăn cản. Thấy không còn hy vọng, bà ta quay đầu định đánh ta.
"Đồ độc phụ này! Hôm qua hại ta mất tôn tử, bây giờ còn muốn hại cả nhi tử ta!"
Bà ta khóc ta cũng khóc.
"Mẫu thân nói vậy là sao? Nhi tức có ý tốt đến Ngọa Phật tự cầu phúc cho phu quân và người, nào ngờ phu quân lại mua chuộc sơn tặc, muốn lấy mạng con. May được Thái tử điện hạ cứu giúp, mới giữ được cái mạng này. Phu quân bị bắt là do hắn ta tự chuốc lấy, liên quan gì đến con? Mẫu thân đối xử với con như vậy, chẳng lẽ cũng muốn cùng phu quân vào thiên lao sao?"
Cảnh lão phu nhân bị ta chọc tức đến cứng họng, run rẩy chỉ tay về phía ta: "Ngươi... ngươi... ngươi..."
"Ngươi" mãi không nói được gì thêm, rồi ngất xỉu.
Ta vội vàng đỡ lấy: "Mẫu thân! Người không sao chứ?"
Nhưng tay ta trượt, để Cảnh lão phu nhân tuột khỏi tay rơi xuống đất "bịch" một cái.
"Ôi chao... tay không có sức, không đỡ được. Các ngươi đứng ngẩn ra làm gì? Mau đưa lão phu nhân vào phòng, mời đại phu đến xem!"
Ta mới gả vào được một ngày đã khiến An Viễn Hầu phủ náo loạn, đám người hầu trong phủ đều sợ ta cả, ai dám không nghe lời?
Bọn họ luống cuống tay chân đưa Cảnh lão phu nhân vào trong.
Đại phu nói bà ta không có gì đáng ngại, chỉ là bị kích động quá độ, lửa giận công tâm nên ngất đi thôi. Kê hai thang thuốc là khỏi.
Ta có vẻ thất vọng: "Ồ, vậy phiền đại phu rồi."
Thấy Cảnh lão phu nhân chưa tỉnh, ta quay sang viện của Lâm Trân Nhi. Không còn cách nào khác, ta vốn là có số lao lực, không thể ngồi yên được.
Cảnh Thiếu Ngôn đã bị giam vào thiên lao, Cảnh lão phu nhân lại ngã bệnh, trong viện của Lâm Trân Nhi không còn một người hầu nào. Nàng ta vừa mới bị đánh đến sảy thai, thương tích lại nặng, lên cơn sốt, nằm bẹp trên giường không dậy nổi.
Mê man lẩm bẩm: "Nước..."
Mở mắt ra, liền thấy ta đứng trước mặt. Đồng tử nàng ta co lại, trợn mắt nhìn ta đầy căm phẫn.
"Sao lại là ngươi? Thế tử đâu?"
Ta cầm bình nước, đổ nước ra trước mặt nàng ta, bắn tung tóe vào mặt.
"Muốn uống nước à? Đổ đi chứ không cho ngươi! Còn nhớ đến Thế tử của ngươi à? Đáng tiếc, hắn ta không về được nữa rồi! Hắn ta cấu kết với sơn tặc, mua người giết vợ, vừa mới bị Kim Ngô vệ bắt đi, giam vào thiên lao rồi!"
Lâm Trân Nhi nghe xong thở dốc, vươn tay định đánh ta nhưng bị ta nhanh nhẹn tránh được.
Thấy miệng nàng ta há ra khép vào như con cá chết, ta nghiêng tai nghe: "Ngươi nói gì? Lão phu nhân? Lão phu nhân cũng ngã bệnh rồi! Giờ tự lo thân không xong, làm gì có thời gian quản ngươi! Bây giờ mạng nhỏ của ngươi nằm trong tay ta! Nhưng yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi chết nhanh như vậy đâu! Ta không cho ngươi uống nước, cũng không cho ngươi ăn cơm, ta sẽ từ từ hành hạ ngươi! Ha ha ha!"
Lâm Trân Nhi dùng hết sức, khàn giọng hét lên: "Ninh Triêu Triêu! Ngươi đúng là độc phụ! Ngươi sẽ không được chết yên lành!"
Ta nắm cằm nàng ta, nhấc mặt lên, cười lạnh: "Không được chết yên lành? Ta đã nếm trải rồi! Giờ đến lượt các ngươi! Độc phụ, ta thích danh xưng này!"
Hôm nay, lại là một ngày làm độc phụ!
13
Phụ thân biết Cảnh Thiếu Ngôn định mưu hại ta, đêm đó liền xông vào An Viễn Hầu phủ, định đưa ta về.
Ta không đi theo ông ấy, chỉ bảo mang của hồi môn về.
"Phụ thân, hiện giờ con vẫn là Thế tử phi của An Viễn Hầu phủ, phu quân đã vào thiên lao, làm sao con có thể bỏ mặc mẫu thân lúc này được?"
Phụ thân tức giận mắng: "Nếu sớm biết Cảnh Thiếu Ngôn là kẻ bất lương như vậy, cha đã không gả con cho hắn ta! Con còn ở lại đó làm gì nữa? Nếu sợ người đời dị nghị, con cứ yên tâm. Ta muốn xem thử, nữ nhi của Ninh Thiên Đức ta, ai dám nói xấu sau lưng một chữ!"
Ta an ủi ông ấy: "Phụ thân yên tâm, không phải con không về, chỉ là hiện tại chưa phải lúc. Con hứa với ngài, chỉ cần Cảnh Thiếu Ngôn ký thư hòa ly, con sẽ về ngay, được không?"
Phụ thân được ta khuyên giải mãi mới giận dữ bỏ đi. Trước khi đi còn dặn ta, có việc gì thì bảo Hồng Thự về nhà báo tin, ông ấy nhất định sẽ làm chỗ dựa cho ta.
Tiễn cha đi rồi, ta quay lại An Viễn Hầu phủ.
Run rẩy đi, từ nay phủ này sẽ là địa ngục trần gian.
Cảnh Thiếu Ngôn đã vào thiên lao, Cảnh lão phu nhân lại bệnh, trong phủ này ta một tay che trời.
Nhi tử của Vương ma ma trộm của trong phủ, tìm cớ đánh chết, kéo ra bãi tha ma cho chó hoang ăn. Những nha hoàn, nô tỳ từng bắt nạt ta, lần lượt thanh toán. đánh roi thì đánh roi, bán đi thì bán đi, bỏ tù thì bỏ tù. Chưa đầy nửa tháng, cả An Viễn Hầu phủ suýt bị ta quét sạch.
Đám người hầu sau lưng gọi ta là Diêm Vương sống, lũ lượt xin nghỉ việc. Chẳng mấy chốc, trong phủ chỉ còn vài lão bộc không có nơi nào để đi.
Cảnh lão phu nhân bệnh nửa tháng mới ngồi dậy được, phát hiện xung quanh không còn thấy nha hoàn nô tỳ đâu, chỉ có một lão già gác cổng rót trà nước.
Bà ta kinh ngạc hỏi: "Lý bá? Sao lại là ngươi? Những người khác đâu?"
Lý bá còng lưng, mắt cũng không còn tinh.
Ông ta thở dài nói: "Bẩm lão phu nhân, bọn họ đều đi cả rồi! Lão đầu này nửa chân đã xuống mồ, không có nơi nào để đi nên mới ở lại. Còn có Lý thẩm trong bếp, Tiểu Đậu Tử đốt lửa..."
Cảnh lão phu nhân nghe xong, suýt nữa lại ngất đi.
"Ninh Triêu Triêu! Ngươi đúng là độc phụ! An Viễn Hầu phủ tốt đẹp của ta! Tất cả đều bị ngươi hủy hoại hết!!!"
Khi người truyền lời đem lời của Cảnh lão phu nhân đến tai ta, ta đang cùng Hồng Thự đóng cửa ăn lẩu!
"Cứ để bà ta mắng! Dù sao nhi tử bà ta cũng không về được nữa!"
Tạ Lưu Cẩm sai người đến nói với ta, Cảnh Thiếu Ngôn vào thiên lao, lúc đầu còn không thừa nhận. Qua vài lần tra tấn thì khai hết, thừa nhận chính mình mua chuộc sơn tặc đến giết ta. Được lệnh lưu đày ba ngàn dặm.
Nhưng Tạ Lưu Cẩm muốn không phải cái này. Lưu đày hay giết chết một Cảnh Thiếu Ngôn đối với hắn chẳng có tác dụng gì. Hắn muốn lời khai về âm mưu tạo phản của Lễ Vương!
Vì thế hắn tiếp tục dùng hình.
Cảnh Thiếu Ngôn ngày ngày bị đánh, ngày ngày khai báo. Ngay cả chuyện lúc tám tuổi lén nhìn nha hoàn tắm cũng khai ra, thực sự không biết mình còn có gì chưa nói.
Thuộc hạ của Tạ Lưu Cẩm thấy hắn ta quá ngu ngốc, liền gợi ý một chút.
Lúc này Cảnh Thiếu Ngôn mới biết, người ta không phải nhắm vào hắn ta, mà là vì Lễ Vương đứng sau lưng hắn ta. Nhưng hắn ta thực sự không chịu nổi nữa, hắn ta không muốn chết trong ngục. Vì vậy như dốc hết đậu trong ống tre, khai hết những gì hắn ta biết. Kể cả chuyện về cuốn sổ sách kia cũng nói rõ ràng.
Tạ Lưu Cẩm xem lời khai đã ký tên, xác nhận không sai, bắt hắn ta ký thư hòa ly cho ta, rồi đại phát từ bi cho hắn một cái chết tự sát vì sợ tội.
Còn về Lâm Trân Nhi, đói ba ngày không chết, trộm ít của cải trong phủ định trốn đi, bị ta dẫn người bắt được tại trận, đưa đến quan phủ, bị kết án ba năm. Thương tích trên người chưa lành, thân thể lại yếu, vào nơi đó không được mấy ngày đã chết vì bệnh. Thi thể giờ vẫn còn ở nghĩa trang, không ai nhận xác!
Ta thương cho đôi uyên ương bạc mệnh, sống không được chung chăn gối, chết cũng phải chung một huyệt!
Một ngọn lửa thiêu rụi thi thể bọn họ ném vào cùng một hố xí!
Cảnh lão phu nhân tức đến mức muốn giết ta báo thù. Nhưng chuyện Lễ Vương chế tạo binh khí trái phép, mưu đồ tạo phản đã bị phát giác. Cả nhà Lễ Vương bị kết án tru di tam tộc, An Viễn Hầu phủ cũng không thoát được.
Cảnh lão phu nhân lãnh án chém đầu, An Viễn Hầu phủ tươi đẹp bị diệt sạch, không còn một mống.
14
Thấy bọn họ đều chết cả rồi, ta cũng yên tâm, vui vẻ về nhà.
Tạ Lưu Cẩm là Thái tử, lại khá rảnh rỗi. Hôm nay gửi điểm tâm, ngày mai tặng trang sức, ngày kia hẹn ta đi dạo chơi ngoại thành. Ta thực sự không hiểu.
"Điện hạ đến tột cùng muốn gì? Có việc gì cần đến Triêu Triêu, có thể nói thẳng không? Điện hạ đã giúp Triêu Triêu việc lớn như vậy, là ân nhân của Triêu Triêu, chỉ cần điện hạ mở lời, Triêu Triêu nhất định vì điện hạ đầu rơi máu chảy, quyết không từ nan."
Tạ Lưu Cẩm nhìn ta với vẻ mặt phức tạp.
"Ninh Triêu Triêu, nàng thực sự không nhớ gì sao? Nơi này, cây đào này, còn có bánh vân phiến này, nàng không có chút ấn tượng nào sao?"
Ta gãi đầu: "Ta... cần phải nhớ gì sao?"
Tạ Lưu Cẩm nhìn ta chằm chằm hồi lâu, kéo ta lại hôn lên.
"Thôi, phiền chết! Hôn một cái vậy!"
Ta: "???"
Thái tử phá án Lễ Vương mưu phản, lập công lớn. Nhằm dịp sinh thần hai mươi tuổi của Thái tử, Hoàng đế và Hoàng hậu thiết yến trong cung, muốn chọn phi tần cho Thái tử. Ta theo cha vào cung dự yến, đang ăn ngon lành bỗng bị điểm danh.
"Nhi thần ngưỡng mộ nữ nhi Trấn Quốc Đại Tướng quân Ninh Triêu Triêu, cầu phụ hoàng mẫu hậu thành toàn."
Hắn vừa nói xong, cả sảnh đường đều im lặng. Ánh mắt những tiểu thư kia như muốn xuyên thủng ta.
Hoàng hậu sa sầm mặt: "Cẩm Nhi, không được nói bậy! Ninh tiểu thư... đã từng gả cho người, sao có thể làm Thái tử phi."
Tạ Lưu Cẩm lại nói: "Ninh Triêu Triêu và Cảnh Thiếu Ngôn chưa thực sự là phu thê, hơn nữa Cảnh Thiếu Ngôn cấu kết với Lễ Vương tạo phản, là phản tặc, Ninh Đại Tướng quân một nhà trung liệt, trung can nghĩa đảm, hôn sự này vốn không nên tính. Hơn nữa, lần này nhi thần có thể điều tra thuận lợi bằng chứng Lễ Vương mưu phản, không thể bỏ qua công lao của Ninh tiểu thư. Nhi thần thấy, trong số tiểu thư các nhà văn võ triều đình, chỉ có Ninh Triêu Triêu xứng đáng làm Thái tử phi!"
"Chuyện này..."
Sắc mặt Hoàng đế và Hoàng hậu đều không được tốt.
"Ninh Triêu Triêu, ý của ngươi thế nào?"
Ý của ta, ta đương nhiên là từ chối!
"Bẩm bệ hạ, bẩm nương nương. Triêu Triêu không muốn lấy chồng! Trải qua chuyện này, Triêu Triêu mới biết tình thân ruột thịt quý giá. Triêu Triêu chỉ muốn cả đời ở bên cha, nếu có thành thân... cũng là kén rể vào nhà, chứ không phải là xuất giá."
Lần này đến lượt Tạ Lưu Cẩm ngớ người.
"???"
Hắn đường đường là Thái tử, tất nhiên không thể ở rể phủ Đại Tướng quân được. Ta không chịu gả cho hắn, hắn lại không chịu cưới người khác, việc tuyển phi tần cứ thế trì hoãn.
Sang năm sau, cha cáo lão về quê. Ta theo cha rời kinh thành, về quê tảo mộ, đi gần nửa năm. Trong thời gian đó du sơn ngoạn thủy, cảm thấy thi ban trên người cũng nhạt đi không ít. Chỉ là dù ta đi đến đâu, thư từ và lễ vật của Tạ Lưu Cẩm vẫn như hồn ma bám theo.
"Triêu Triêu ngô thê, hoa nở đường xa, cứ về chậm rãi.”
“Triêu Triêu ngô thê, trâm này rất hợp với nàng.
“Triêu Triêu ngô thê đôi ngọc bội đồng tâm này, đại diện cho chúng ta đồng lòng, bạc đầu không rời.”
“Triêu Triêu ngô thê, nhớ nàng.”
“Nhớ nàng, nhớ nàng, nhớ nàng."
...
Ta đã trở thành thê tử của hắn khi nào???
Ta vất vả lắm mới thoát khỏi bức tường cao kia, sẽ không vào bức tường đó để bị trói buộc cả đời nữa. Thái tử phi, hay Hoàng hậu, đều không phải là điều ta mong muốn. Vì vậy, chỉ có thể từ chối, từ chối và từ chối hắn.
15
Sau hơn một năm chu du cùng cha bọn ta mới khởi hành về kinh thành. Ngay tối đầu tiên trở về Tướng quân phủ, có người đột nhập vào khuê phòng của ta.
Không ngờ rằng, giữa đêm khuya đang ngủ, ta cảm thấy bên cạnh đột nhiên có người đứng.
Tạ Lưu Cẩm sau thời gian dài không gặp, xúc động nói với ta:
"Triêu Triêu! Chúng ta có thể thành thân rồi!Ta không phải Thái tử, ta bị tráo đổi! Ta có thể ở rể nhà nàng rồi!"
Ta sững sờ: "Cái gì?"
Tạ Lưu Cẩm giải thích: "Năm đó Hoàng hậu và một cung nữ được Hoàng thượng sủng ái cùng sinh nở, bà đỡ là mẫu thân của cung nữ đó, cố ý tráo đổi con của cung nữ với Thái tử! Ta không phải con của Hoàng hậu, ta là con của cung nữ, ta có thể ở rể nhà nàng rồi!"
Ta nhìn Tạ Lưu Cẩm đang nghiêm túc trước mặt, mãi sau mới phản ứng được, hắn không đùa. Thật sự ta chịu thua rồi.
"Thần kinh à! Ngươi là con cung nữ, nhưng đã làm Thái tử hơn hai mươi năm! Vậy Thái tử thật sự chẳng lẽ không lột da ngươi sao?! Ngay cả Hoàng hậu cũng sẽ không tha cho ngươi đâu! Ngươi nghĩ, bọn họ sẽ để yên cho một Hoàng tử từng làm Thái tử kết thân với phủ Trấn quốc Đại Tướng quân sao?"
"Ngươi còn đòi ở rể! Ngươi lo mà trốn đi cho nhanh!"
Tạ Lưu Cẩm: "Hả? Vậy sao? Vậy nàng cùng ta trốn đi? Ninh Triêu Triêu! Chúng ta bỏ trốn nhé?"
Ta không nhịn được trợn mắt: "Ta còn không thèm làm Thái tử phi, giờ ngươi không phải Thái tử nữa, ta lại đi trốn với ngươi???"
Tạ Lưu Cẩm nắm tay ta lắc không ngừng: "Bỏ trốn đi mà! Triêu Triêu, ước nguyện lớn nhất đời này của ta chính là được cùng nàng bỏ trốn!"
Ta: "...Nghĩ hay lắm, lần sau không được nghĩ nữa."
Không ngờ rằng, cuối cùng ta vẫn bỏ trốn cùng Tạ Lưu Cẩm. Chỉ là bị hắn cưỡng ép kéo đi mà thôi.
"Bỏ trốn, chẳng phải nam nữ đôi bên tình nguyện mới được sao? Ta lại không muốn gả cho ngươi, ta tại sao phải bỏ trốn cùng ngươi chứ?"
Tạ Lưu Cẩm sửa lại lời ta: "Là ở rể. Giờ ta là chuế tế của nàng, thê chủ đại nhân. Sau này chúng ta phu xướng phụ tùy, ta cày ruộng nàng dệt vải, sinh con đều theo họ Ninh. Phu thê chúng ta đồng lòng, nhất định sẽ sống cuộc sống hạnh phúc viên mãn! Đợi chúng ta sinh con rồi, đưa về bái kiến nhạc phụ đại nhân, ông ấy nhất định sẽ vui lắm!"
Ta: "Ngươi nghĩ đẹp thật đấy."
Nói là bỏ trốn, thực ra cũng chẳng trốn xa, chỉ ở một thôn nhỏ ngoại ô kinh thành.
Ta và Tạ Lưu Cẩm nhờ sự giúp đỡ của tôn dân mà thành thân, bắt đầu cuộc sống nam cày nữ dệt... được ba ngày.
Hắn cày ruộng không nổi, ta dệt vải cũng chẳng xong. Khi ta trốn ra ngoài có mang theo vài chục vạn lượng bạc phiếu.
"Không phải, đất này chúng ta nhất định phải cày sao? Vải này không dệt cũng được phải không? Còn nữa, chúng ta nhất định phải ở trong thôn sao?"
Tạ Lưu Cẩm ủ rũ bĩu môi: "Nhưng người ta đều như vậy mà."
Ta không nhịn được dùng tay chọc vào ngực hắn: "Người ta là ai? Ta chỉ muốn hỏi! Người ta là ai!"
Tạ Lưu Cẩm nghiêng đầu liệt kê một loạt tên người.
Ta mặt đen xì. Được rồi, toàn là chuyện trong thoại bản, những câu chuyện tình si nam oán nữ.
Ta không nhịn được liếc xéo nhìn hắn.
"Chàng xem không ít nhỉ? Cuộc sống này chàng sống đi, ta không sống nữa."
Vừa định bước ra ngoài, trên tường viện đột nhiên nhảy xuống mấy người, cúi đầu hành lễ.
"Thuộc hạ tham kiến Thái tử điện hạ, tham Thánh chỉ của Hoàng thượng, mời ngài và Thái tử phi nương nương hồi cung!" kiến Thái tử phi!
Ta sững sờ, quay đầu bối rối nhìn Tạ Lưu Cẩm.
"Chẳng phải chàng là con của cung nữ sao? Sao hắn ta còn gọi chàng là Thái tử? Những lời đó, không phải là chàng muốn lừa ta bỏ trốn, cố ý bịa chuyện gạt ta đấy chứ?"
Tạ Lưu Cẩm nghe vậy liền đưa nắm đấm lên che mũi, ho dữ dội.
"Khụ khụ khụ!!! Nương tử, nàng nghe ta giải thích!"
"TẠ LƯU CẨM!!!!"
16
Hoàng đế bệnh nặng, gấp rút triệu Thái tử về giám quốc. Chuyến bỏ trốn của ta và Tạ Lưu Cẩm, chỉ hơn một tháng đã kết thúc. Lúc đi hai người, lúc về ba người.
Đúng vậy, ta đã có thai. Hoàng đế và Hoàng hậu dù không hài lòng đến mấy, cũng đành phải công nhận ta làm nhi tức. Chỉ là ta không được hài lòng cho lắm. Ta rõ ràng là kén rể, sao lại biến thành xuất giá?
Ngày đại hôn, cha nắm tay ta an ủi: "Triêu Triêu, dễ được vật vô giá, khó được lang quân có tình. Vi phụ thấy Thái tử điện hạ đối với con là thật lòng, con cứ gả cho hắn đi! Khó cho tiểu tử này chung tình như vậy. Năm đó hắn đến phủ ta học nghệ, ngày nào cũng cõng con chạy, còn nói lớn lên sẽ cưới con, con không nhớ sao? Nhưng lúc đó con chưa đầy năm tuổi, sớm đã quên rồi."
"Giờ thấy hai đứa ở bên nhau, lại có cả con cái, cha thật sự vui mừng an ủi. Dù có chết ngay bây giờ, cũng có mặt mũi gặp mẫu thân con rồi."
Ta ngơ ngác nhìn cha.
"Có chuyện này sao? Sao con không có chút ấn tượng nào?"
Giọng Tạ Lưu Cẩm vang lên từ phía sau: "Vì nàng không có tâm! Ninh Triêu Triêu, phạt nàng từ nay về sau không được rời xa ta nữa!"
Vì ký ức kiếp trước, ta luôn là người lạnh lùng vô tình. Lúc này nhìn Tạ Lưu Cẩm trước mắt, ta mới thực sự cảm nhận được mình đã có được cuộc đời mới. Mọi chuyện trước kia đều như đã chết từ hôm qua, đứng trước mắt ta là hạnh phúc trong tầm tay.
Ta nắm lấy tay Tạ Lưu Cẩm: "Tạ Lưu Cẩm, chàng đúng là đồ ngốc!"
Tạ Lưu Cẩm nói: "Phải! Ta là đồ ngốc, nên mới ngốc nghếch chỉ thích một mình nàng! Ta muốn đời đời kiếp kiếp đều ngốc như vậy, vĩnh viễn đừng thông minh!"
Ta gả cho Tạ Lưu Cẩm, trở thành Thái tử phi.
Động phòng hoa chúc, trong chăn uyên ương, bọn ta ôm chặt lấy nhau.
Trong giấc mộng, ta như trở về bãi tha ma kiếp trước nơi thi thể ta nằm. Người mặc long bào màu đen không quản ngại gì lục tìm trong bãi tha ma, rồi tìm thấy thân thể ta đã nát vụn, ôm chặt vào lòng, như bảo vật quý giá.
Dưới cơn mưa như trút, gương mặt đó, rõ ràng là Tạ Lưu Cẩm đang ở bên cạnh.
-Hoàn-