Trương bà bà là do Dương Nghệ Quân chỉ định đến. Vân Lam là kẻ vô dụng, nếu một mình Chu Chí Nho không giải quyết được, phải có người giúp một tay.

Tóm lại, dù là cứng rắn lôi kéo hay dỗ dành lừa gạt, cũng phải đưa người về nhà trước rồi tính sau.

Chu Chí Nho vừa bước vào đã nhìn thấy Chu Vãn Phong đang ngồi dựa vào tường, lập tức trình bày thân phận với cảnh sát:

"Đồng chí cảnh sát, tôi là ba của Chu Vãn Phong, đã làm phiền các anh rồi. Con bé trước đây sống ở thành phố Đông Sơn, mới đến đây hai ngày. Do không quen với người nhà nên có chút hờn dỗi, tức giận rồi tự mình chạy ra ngoài."

Viên cảnh sát nhìn xuống biên bản ghi chép trước đó:

"Nhưng con bé nói hai người bỏ rơi nó, định đưa nó một mình về thành phố Đông Sơn."

Vân Lang thấy chị họ Vân Lam đến thì lập tức xán lại gọi, đồng thời cũng muốn đứng gần để nghe cho rõ.

Vân Lam đứng sau lưng, Chu Chí Nho nói gì, cô đều gật đầu theo.

Còn Trương bà bà thì vừa vào cửa đã đứng ngay trước mặt Chu Vãn Phong, ra chiều canh chừng không cho cô chạy, miệng thì lại nói:

"Nhà đã làm một bàn lớn đồ ăn chờ cháu về ăn đấy, lúc đến giờ cơm không thấy cháu xuống, bà còn lên lầu gọi. Con bé này thật hay dỗi, bà cụ ở nhà vẫn còn đang đợi, nghe tin cháu đi mất liền lo lắng không yên."

Chu Vãn Phong đứng dậy tiến lên một bước, Trương bà bà cũng theo sát một bước, tóm lại là không rời nửa bước.

Cô cười khẩy nhìn Trương bà bà một cái. Trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu. Bà ta không dùng vũ lực với cô mà chỉ dùng lời nói mềm mỏng để khiêu khích.

Ánh mắt lại chuyển sang Vân Lam, chắc cũng chỉ có gan nói chứ không có gan nhận.

Chu Chí Nho thì giấu còn sâu hơn, mềm cứng đều không lộ.

Chắc hẳn trong lòng Chu Vãn Phong của nguyên tác, rõ ràng mình bị họ châm chọc, bắt nạt, nhưng lại phát hiện làm thế nào cũng biến thành lỗi của mình.

Nóng nảy, gào thét thì lại bị người ta nói là đồ nhà quê vô học.

Đấy, nếu bây giờ cô nhẫn nhịn cho qua, mọi chuyện sẽ chỉ đi vào một vòng luẩn quẩn. Một đứa trẻ mười hai tuổi thì làm được gì? Ai cũng nghĩ rằng ở tuổi mười hai thì phải chịu đựng, phải để người lớn sắp đặt, phải nghe theo sự sắp xếp của họ.

Hôm nay cúi đầu, mọi chuyện sẽ thành cô cố tình gây sự.

Nếu không, họ sẽ tấn công bạn, từ xuất thân, học thức, cho đến chiều cao, vóc dáng. . . tất cả đều sẽ trở thành mục tiêu để chế giễu.

Chu Vãn Phong đã hiểu, dù cô đến sớm sáu năm hay sáu năm sau, những gì cô phải trải qua cũng sẽ không thay đổi.

Nghĩ thông suốt rồi, lòng Chu Vãn Phong nhẹ nhõm hơn nhiều.

Cô bước lên trước mặt cảnh sát, tay chỉ thẳng vào mặt Vân Lam:

"Chú cảnh sát, đừng tin lời ngon tiếng ngọt của họ. Người phụ nữ này, mấy tiếng trước đã chính miệng đuổi cháu đi. Cô ta biết rõ bà nội đã nuôi cháu từ nhỏ vừa qua đời, quê nhà chỉ còn một căn nhà trống. Người thân duy nhất của cháu ở thành phố Vân Hải này, sống trong nhà cao cửa rộng, có tài xế, có người hầu, còn quản lý một nhà máy lớn, vậy mà lại không dung chứa nổi cháu."

Chu Vãn Phong lạnh lùng nhìn Chu Chí Nho:

"Bỏ một đứa trẻ mười hai tuổi một mình ở quê? Sao nào, muốn để nó tự sinh tự diệt à?"

Vân Lam thấy Chu Vãn Phong chỉ tay, sợ đến mức núp sau lưng Chu Chí Nho, miệng lắp bắp:

"Không phải, không phải đâu."

Chu Chí Nho hít một hơi thật sâu, cực kỳ kiên nhẫn nói:

"Ai nói bỏ con ở quê? Thưa đồng chí cảnh sát, tất cả chỉ là hiểu lầm. Trước đây con bé một mực sống ở quê nên quen thuộc với nơi đó, ở nhà còn có chú, có bác họ trông nom, không phải tự sinh tự diệt như con bé nói. Nhưng con bé muốn ở lại thành phố Vân Hải, tôi tôn trọng ý kiến của nó. Trước đó chúng tôi còn bàn bạc chuyện chuyển học bạ từ Đông Sơn đến Vân Hải để con bé đi học. Hai ngày nay tôi bận việc, định bụng vài hôm nữa sẽ giải quyết chuyện này, ai ngờ lại xảy ra chuyện này. Cũng tại tôi, con bé đến mà không nói rõ với người nhà, họ lần đầu gặp, cứ ngỡ là nó về chơi nghỉ hè vài hôm rồi đi, nên hai bên đều hiểu lầm."

Vân Lam nhìn Chu Chí Nho với ánh mắt khâm phục, gật đầu lia lịa:

"Vâng, vâng, là hiểu lầm, hiểu lầm thôi."

Trương bà bà cũng hùa theo: "Đúng đúng, chỉ là hiểu lầm thôi, về nhà đi con, ở nhà còn để phần cơm cho con đấy." Nói xong, bà ta đưa tay định kéo cổ tay Chu Vãn Phong.

Khi bị chạm vào cổ tay, Chu Vãn Phong hét lên như bị kim châm, ánh mắt hung tợn nhìn Trương bà bà:

"Tôi không về! Hiểu lầm gì thì giữ lại mà lừa quỷ đi. Các người chỉ sợ tôi chạy ra ngoài làm to chuyện. Tôi đã nói sẽ tìm báo chí, tìm truyền thông vạch trần các người, các người sợ rồi chứ gì."

Cô quay phắt sang Vân Lam:

"Bà nói nhà bà lớn lắm, danh tiếng lắm, sợ bị người ta chê cười phải không? Tốt thôi. Tôi sẽ tìm báo chí đăng ảnh và câu chuyện của tôi lên trang nhất, để tất cả người quen của các người thấy rõ bộ mặt thật của các người. Tôi còn đến đài phát thanh truyền hình, tôi sẽ kéo băng rôn, viết biểu ngữ đến tận biệt thự Nam Hồ, đến tận cổng nhà máy, tôi sẽ khiến các người mất mặt, thân bại danh liệt."

Nói xong, Chu Vãn Phong liền giằng tay Trương bà bà ra rồi chạy ra ngoài.

Trương bà bà lảo đảo một cái, nhớ lại lời Dương Nghệ Quân dặn dò, liền the thé hét lên:

"Bắt lấy nó, đừng để nó ra ngoài!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play