Lúc này, Chu Vãn Phong đang ngồi trên ghế ở Cục Công an đường Tiền Đường, bên cạnh là một cậu trai khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, cứ nhìn cô chằm chằm rồi luyên thuyên:
"Ba cậu là Chu Chí Nho, tái hôn lấy chị họ tớ, tính theo vai vế cậu phải gọi tớ một tiếng cậu đấy." Vân Lang tính tình cà lơ phất phơ, suy nghĩ nhảy cóc, "Mà này, cậu vừa nói mấy hôm nay ở bên Nam Hồ, sao lại chạy sang tận đây báo án? Xa thế cơ mà?"
Chu Vãn Phong liếc cậu ta. Cả gương mặt cậu ta bầm tím, quần áo trên người cũng bị xé rách, trên hàng ghế khác còn có mấy cậu trai trạc tuổi, đứa nào đứa nấy cũng te tua hoa lá.
Hôm nay Vân Lang hẹn bạn đi chơi, đến giờ cơm thì xảy ra xung đột với bàn bên cạnh. Đối phương là ba người lớn, bên họ có bốn người, kết quả bất phân thắng bại, ai cũng bị thương.
Có điều, trong lúc ẩu đả họ đã đập phá quán ăn của người ta tan tành, nên ông chủ đã báo cảnh sát.
Trong lúc cảnh sát đang hỏi han nguyên nhân, diễn biến, ai là người ra tay trước thì cô gái này bước vào.
Nghe thấy động tĩnh, Vân Lang liếc mắt nhìn, vội bụm miệng nén cười rồi khều bạn học nhìn theo. Cô gái mặc bộ đồng phục màu xanh đất phèn, trông quê mùa hết chỗ nói. Mới tháng Tám mà bộ đồng phục này phải đến tháng Chín, tháng Mười mới mặc. Vừa nhìn đã biết là người từ nơi nghèo khó đến.
Đứng gần nên cậu ta loáng thoáng nghe được vài câu.
"Cháu đến báo án, có người bỏ rơi. . ."
Bỏ rơi? Cái quái gì thế, chuyện này mà cũng báo án được à?
"Ba cháu là Chu Chí Nho, sau khi tái hôn thì ở tại biệt thự Nam Hồ, mẹ kế là Vân Lam. . ."
Nghe thấy mấy cái tên quen thuộc, Vân Lang suýt nữa thì ngã khỏi ghế, vội vàng kéo ghế sát lại:
"Khoan đã, cậu vừa nói ba cậu tên gì, ở đâu?"
Nghe xong, Vân Lang vỗ đùi một cái. Lúc nãy còn tỏ vẻ bất cần với cảnh sát, giờ thì miệng ngọt xớt gọi chú:
"Chú cảnh sát ơi, chú đợi chút, cháu gọi điện thoại được không ạ? Chú xem, trùng hợp quá, cháu cũng họ Vân, cháu quen gia đình họ Vân ở biệt thự Nam Hồ, bác cả của cháu ở đấy. Chú đợi cháu gọi hỏi thăm một chút nhé."
Vân Lang vừa gọi điện thoại vừa nhìn chằm chằm cô gái. Chà, nhìn kỹ lại thì trông cô ấy chẳng phải y hệt ông anh rể mặt lạnh của cậu ta sao?
Đứa con mà anh rể để lại quê nhà đã đến đây rồi à? Sao không nghe nói gì nhỉ? Bác gái giấu kỹ thật.
Sau khi gọi cho biệt thự Nam Hồ xong, Vân Lang vội chiếm dụng điện thoại để gọi về nhà mình:
"Mẹ, mẹ ơi, con đang ở Cục Công an đường Tiền Đường, mẹ mau đến đây. Chuyện gì á? Con bị người ta đánh, nhưng chuyện đó không quan trọng đâu, mẹ mau đến đây đi, có kịch hay để xem. Mẹ đang đi spa à? Làm sau đi, trời ơi mẹ ơi, chân con trai mẹ, xương sườn bị người ta đánh gãy rồi, đang nằm bẹp ở Cục Công an đây, mẹ mau đến đây đi."
Chú cảnh sát nhìn Vân Lang mà cạn lời. Lúc trước sống chết không chịu liên lạc với gia đình, cứ thế kéo dài đến tận bây giờ.
Vân Lang chỉ mong mẹ mình mau đến để xem trò cười của nhà bác cả.
"Cậu tên Chu Vãn Phong à, chị họ tớ đối xử không tốt với cậu à? Cậu gặp bác gái của tớ chưa? Có phải lúc cười lên trông rất giả tạo không? Còn tự cho mình là xuất thân danh môn, tiểu thư khuê các, nhà Thanh sụp bao nhiêu năm rồi mà còn ôm khư khư mấy cái gia quy mốc meo, gia phả cũ rích như báu vật."
Chu Vãn Phong lạnh lùng liếc cậu ta.
"Ối chà, đừng nói là cái điệu liếc người của cậu y hệt ba cậu đấy."
"Hay cậu gọi tớ một tiếng cậu nghe thử xem nào."
Vân Lang lắm mồm, nói không ngớt, khiến Chu Vãn Phong lúc này đang phiền lòng, mặt mày càng sa sầm đáng sợ.
Tiếng ồn ào bên tai không dứt, Vân Lang vẫn cứ lải nhải, đột nhiên, hai má cậu ta bị một bàn tay bóp chặt, đau đến cứng cả quai hàm. Lúc này, cậu mới nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng kia.
Cơ thể cậu bất giác run lên, rùng mình một cái. Khoảnh khắc ấy, cậu ta cứ ngỡ như mình đang đối mặt với một con sói.
Chu Vãn Phong nghiêm giọng cảnh cáo:
"Câm miệng."
Cô vốn định sau khi sống lại sẽ thay đổi cách sống, từ bỏ một số phương thức làm việc của kiếp trước. Nhưng giờ cô nhận ra, điều đó không hề dễ dàng.
Ngược lại, cách làm của kiếp trước lại đơn giản, trực tiếp hơn, và cũng phù hợp với cô hơn.
Bây giờ cô đang suy nghĩ về cách làm việc có lợi nhất cho mình.
Rõ ràng, cách làm trước đó không thuận lợi chút nào. Loại người như Trương bà bà chính là đám tay chân cấp thấp của kẻ thù không đội trời chung với cô ở kiếp trước.
Ở kiếp trước, loại người này đến trước mặt cô sủa bậy vài tiếng là tự có người dạy dỗ.
Chu Chí Nho coi lời cô nói như trò đùa, nhà họ Vân thì xem cô là trẻ con dễ bắt nạt. Đến nước này, cô phải thừa nhận, từ lúc bước chân vào thành phố Vân Hải, cô chỉ toàn lãng phí thời gian.
Cô nên dùng những thủ đoạn mà mình giỏi nhất để làm những việc mình muốn.
Vân Lang kinh ngạc đến trợn tròn mắt, hai tay sờ lên mặt mình, ngoan ngoãn hơn hẳn. Viên cảnh sát đối diện không khỏi liếc nhìn Chu Vãn Phong thêm một lần, cái nhìn vừa rồi khiến anh có chút hoang mang, cứ như ảo giác.
Gần tám giờ rưỡi, cửa lớn Cục Công an bị đẩy mạnh ra, Chu Chí Nho, Vân Lam và theo sau là Trương bà bà vội vã chạy vào.