"Được, mẹ, con về chuẩn bị. Vân Lam ở trên lầu la đến khản cả cổ rồi, mẹ bảo dì Trương hầm chút nước lê táo cho cô ấy nhuận họng."
Đợi người đi khỏi, Dương Nghệ Quân vội vàng nhìn Chu Vãn Phong:
"Nếu nó đồng ý để lại toàn bộ tài sản cho Thừa Bân, bà thấy cũng được."
Vân Hải Sinh cau mày không nói gì, mặc cho Chu Chí Nho nói ngon nói ngọt, ông vẫn cảm thấy không còn là người một nhà nữa.
"Đến giờ bà vẫn chưa nhìn rõ con người Chu Chí Nho sao? Hồi ở quê Đông Sơn, mẹ ruột hắn mất hắn cũng không về. Trong mắt hắn, tình thân không bằng danh vọng, tiền bạc, quyền lực. Hắn không có cha, nên cũng chẳng biết làm cha. Cháu chỉ là một biểu tượng để hắn thành gia lập nghiệp, kết quả hắn muốn gì cũng không được nên thất vọng bỏ nhà đi.
Vân Thừa Bân đối với hắn là một cái khóa để trói buộc hắn và hai người, cũng là con bài tẩy của hắn. Hễ nhắc đến quan hệ cha con, hai người lại còn xúc động hơn cả hắn nghĩ. Hai người không hiểu hắn, nhưng hắn lại cực kỳ hiểu hai người. Sống chung mười mấy năm, hắn đã quan sát hai người rất tỉ mỉ. Bà xem, cái kiểu quan tâm này của hắn với Vân Lam, bà không thấy có vấn đề à? Cháu chỉ đứng đây thôi mà hắn còn chẳng buồn thử? Chỉ khua môi múa mép vài câu quan tâm đã khiến bà động lòng rồi sao? Còn chưa thấy hắn cầm hợp đồng đến thì đừng vội kết luận."
Chu Vãn Phong đi thẳng lên lầu hai. Miệng thì nói từ bỏ tiền của Chu Chí Nho, nhưng thực chất Dương Nghệ Quân lại không cam lòng, chỉ cần có một tia hy vọng là bà sẽ dao động ngay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT