Bầu không khí trở nên nặng nề.
Sắc mặt Chu Chí Nho nghiêm nghị, lông mày nhíu lại thành những đường góc cạnh. Ông liếc nhìn mảnh giấy trên tay, rồi lại nhìn Chu Vãn Phong đang đứng đối diện. Vẻ mặt cô vẫn không đổi, ánh mắt không một chút sợ hãi, chỉ lạnh lùng đứng đó nhìn thẳng vào ông.
Như bị khiêu khích, một luồng tức giận dâng lên trong người ông. "Rầm" một tiếng, bàn tay ông đập mạnh xuống bàn làm việc.
Chu Chí Nho nheo mắt lại, ánh nhìn sâu thẳm. Hai tay ông nắm chặt, gân xanh nổi lên, giọng nói trầm thấp đã có vài phần cảnh cáo:
"Chu Vãn Phong, đây không phải là nơi con muốn làm gì thì làm. Ta không cần biết ở thôn Từ con đã quen thói hư tật xấu gì, nhưng ở đây, con phải thu hết lại cho ta. Đây không phải nhà của con, và những người ở đây cũng không nợ nần gì con. Bất kể mục đích thật sự của con khi đến đây là gì, ta nói cho con biết, đừng sinh lòng tham, cũng đừng mong cầu những thứ không thuộc về mình."
Lời vừa dứt, Chu Vãn Phong bỗng nhếch miệng cười, vai cô rung lên như thể vừa nghe được một câu chuyện cười lớn nhất trên đời:
"Lòng tham, mong cầu? Ông đang nói đến cái gì? Tiền của ông? Hay thứ tình phụ tử hão huyền vốn không tồn tại của ông? Ông nghĩ tôi muốn những thứ đó à? Đừng nực cười nữa. Tôi đến đây để đòi nợ. Người khác không nợ tôi, nhưng ông thì có. Ông làm phụ nữ mang thai, sinh con cho ông, sinh ra mà không bóp chết, đó chính là món nợ của ông. Ông là cha ruột của tôi, sinh mà không dưỡng là súc sinh, chỉ biết vứt tiền ra cũng là đồ khốn nạn.
Tất cả các người đều muốn tôi im lặng ở lại Đông Sơn, tôi lại càng không để các người được như ý. Thấy tôi chướng mắt à? Tôi sẽ là cái gai trong mắt các người. Nhổ không được, lấy không xong, các người không thoải mái thì tôi sẽ thoải mái. Dựa vào đâu mà các người được hưởng thụ cuộc sống ở đây, còn tôi lại phải ngủ trong cái nhà kho ẩm mốc của người khác? Dựa vào việc tôi họ Chu, trước khi tôi mười tám tuổi, ông phải nuôi tôi đàng hoàng, những gì người khác có, tôi cũng phải có."
Nói xong, Chu Vãn Phong cúi xuống nhặt cuốn sách vừa ném, ánh mắt khiêu khích nhìn Chu Chí Nho, khóe miệng nhếch lên, rồi lại một lần nữa ném mạnh xuống ngay trước mặt ông.
Một tiếng "rầm" vang lên, giữa đêm tĩnh lặng lại càng thêm chói tai.
Cơ hàm Chu Chí Nho căng cứng, mắt long lên sòng sọc vì tức giận, tay run lên.
Chu Vãn Phong chỉ cười:
"Là ông bảo tôi ở đây, quy tắc của nhà này ông thích thì cứ giữ lấy mà tuân theo. Tôi có quy tắc của riêng mình. Bây giờ tôi đói, tôi muốn ăn, và tôi sẽ không đợi đến sáng mai."
Nói xong, Chu Vãn Phong không thèm nhìn đến gương mặt đen kịt vì tức giận của Chu Chí Nho, trực tiếp quay người đi tìm nhà bếp.
Chu Chí Nho ngửa đầu hít một hơi thật sâu, mắt hằn lên tia giận dữ, môi mím chặt nhìn bóng lưng ngẩng cao đầu của Chu Vãn Phong, chợt nhớ đến cuộc điện thoại từ đồn công an chiều nay.
". . . Cha của cháu Chu Vãn Phong, nếu anh bận không đến được, tôi sẽ nói ngắn gọn qua điện thoại. Không nên để một đứa trẻ đi tàu một mình từ xa như vậy. An ninh xã hội bây giờ đã tốt hơn trước, nhưng nhà ga là nơi đông người, không thể đảm bảo không có kẻ xấu. Làm cha mẹ vẫn nên cẩn thận thì hơn, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì hối hận cũng không kịp. Thêm nữa, hy vọng các vị phụ huynh có thể quan tâm đến con cái nhiều hơn. Chuyện hôm nay, cháu bé rất cảnh giác, gặp chuyện không hoảng hốt là một ưu điểm. Nhưng con bé biết rõ đối phương là ai, biết họ mang theo thuốc mê và dao sắc mà vẫn dám đối đầu trực diện, tuổi trẻ không biết sợ chưa chắc đã là chuyện tốt. . ."
Chu Chí Nho nghĩ lại cảnh đối thoại vừa rồi. Mình đã nghiêm mặt khiển trách, đập bàn cảnh cáo, vậy mà nó không hề có một chút sợ hãi hay kính nể nào, ánh mắt châm chọc đó đâu giống của một đứa trẻ mười hai tuổi.
Con gái riêng của vợ, Vân Tĩnh Nhã, cũng mười hai tuổi, nhưng lại là một dáng vẻ hoàn toàn khác.
Chu Vãn Phong tìm thấy nhà bếp ở sảnh bên trái tầng một. Đúng là được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả thùng rác cũng đã được đổ đi.
Đồ đạc trong tủ lạnh được xếp ngay ngắn. Cô lấy ra hai quả trứng, lục tủ tìm dụng cụ nấu nướng để luộc.
Đang loay hoay nghiên cứu cách dùng bếp, Trương bà bà khoác một chiếc áo mỏng đi vào. Thấy nhà bếp bừa bộn, mí mắt vốn sụp xuống của bà ta trong giây lát nhướng lên, một giây sau, lửa giận trong mắt bùng lên cuồn cuộn.
Bà ta lạch bạch chạy tới, túm lấy cánh tay Chu Vãn Phong, nén giận gằn giọng hỏi:
"Muộn thế này rồi, cô vào bếp làm gì? Bà chủ ngủ nông giấc, làm bà tỉnh thì phải làm sao?"
Chu Vãn Phong nhìn thấy kẻ đầu sỏ đã bỏ đói mình, cô khéo léo giằng tay ra:
"Vào bếp thì làm gì được chứ? Đương nhiên là ăn cơm."
"Cô không xem mấy giờ rồi à?"
Trương bà bà thấy Chu Vãn Phong bật bếp lên trong nháy mắt, liền đưa tay ra tắt phụt đi.
Chu Vãn Phong lại bật lên.
Bà ta lại tắt đi.
Chu Vãn Phong khẽ nheo mắt, ánh mắt lạnh như băng:
"Bà tự bật lên, hay để tôi làm ầm lên cho bà chủ "ngủ nông giấc" của bà tỉnh lại rồi bà ấy bật cho tôi? Bà chọn một đi."
Trương bà bà mím môi nghiến răng, từ tận đáy lòng, bà ta vừa chán ghét vừa bực bội cô gái trước mặt này.
Thấy bà ta không động tĩnh, Chu Vãn Phong lạnh mặt đi thẳng ra ngoài:
"Bà chủ ở tầng một đúng không? Ngày đầu tiên đến đây chưa ra mắt người lớn tuổi là lỗi của tôi. May mà hôm nay vẫn chưa qua, cũng không tính là muộn."