Trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, đám trẻ con đã phải bái sư tận ba lần, đứa nào đứa nấy đều ngán ngẩm, cực kỳ qua loa cho xong hết thảy lễ nghi, rồi ai nấy về ngồi vào vị trí của mình.
Trần Diễm vẫn chưa yên tâm, ngồi nán lại trong sân nghe ngóng gần nửa ngày. Ngoài dự đoán của hắn, Trương tiên sinh dạy học lại rất có bài bản.
Buổi sáng, thầy chia nhóm học sinh theo trình độ khác nhau để chỉ bảo riêng; buổi chiều thì giảng kinh sử cho cả lớp, bọn trẻ lớn tuổi hơn thì nghe hiểu được chút ít, lũ trẻ mới vỡ lòng cũng được hun đúc phần nào. Tuy rằng kiến thức chưa uyên thâm, giải thích cũng không có gì đặc sắc, nhưng đối với đám trẻ ở giai đoạn này thì hoàn toàn đủ dùng.
Đáng lẽ ra, ở cái thời buổi này, tư thục của những nhà giàu có thường đặt mục tiêu bồi dưỡng học sinh để thi đậu công danh. Như Chu tiên sinh ở Bắc Trần gia chẳng hạn, đối với những học sinh ương bướng, hồ đồ thì thầy gần như mặc kệ, miễn sao chúng không quấy rối trong lớp, trốn học hay xin nghỉ thầy cũng làm ngơ, chỉ chú trọng bồi dưỡng những học sinh thông minh, hiểu chuyện. Đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến Trần Bình Kế và đám bạn ngày càng hư hỏng.
Lão Trương tiên sinh thì khác, thầy kiên trì theo nguyên tắc "Giáo dục không phân biệt đối tượng", yêu cầu tất cả học sinh, trừ khi ốm đau hay nhà có đại sự như cưới xin, tang ma thì không được phép nghỉ học.
Sau khi bị Bình An trách mắng một trận, thầy như thể được khai sáng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play