Hồ Oanh đảo mắt nhìn quanh Bác Kiêm Đường, phát hiện chân tường bày la liệt những hũ tỏi giã nát, bên cạnh còn có mấy cái bình rượu, không biết ngâm thứ gì, bốc lên mùi khó ngửi, cay xè xè.
Hắn vội bịt mũi lùi lại mấy bước. "Hảo hảo hảo, vì trốn học, đã bắt đầu dùng cả độc khí rồi cơ đấy!" – nghĩ bụng rồi quay sang Hoàng Thượng mách tội.
Rút kinh nghiệm từ hai lần trước, Mân Vương cuối cùng cũng khôn ra. Nếu nói định dùng tỏi chữa bệnh cho phụ hoàng, chắc chắn ăn đòn. Thế là hắn nhanh trí nghĩ ra một kế, bẩm tâu: "Phụ hoàng không biết đấy thôi, theo thần quan sát, Bác Kiêm Đường này thường xuyên có những luồng gió lạnh thổi đến rợn người, chắc chắn là có tà ma quấy phá. Thần dùng tỏi để trấn tà, xua đuổi cái thứ dơ bẩn kia đi ạ!"
Hắn còn thầm đắc ý trong bụng, ở gần Bình An lâu ngày, hắn đúng là càng ngày càng biết nhìn mặt mà bắt hình dong!
Hồ học sĩ suýt chút nữa bị hun chết, mặt mày tái mét.
Ban đầu Bình An còn lo Mân Vương sẽ khai mình ra, giờ thì lại cảm thấy thà cứ khai quách ra còn hơn...

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play