Võ Đại Hổ thấy Tống Thanh Hàn không quá lo lắng, trong lòng thoáng yên ổn, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt, lạnh lùng nói: “Hắn bị điên rồi sao? Lại dùng cả thủ đoạn này, chẳng lẽ cho rằng ta sẽ cảm kích?”
Tống Thanh Hàn vỗ vai hắn, xoa dịu: “Không sao, không sao cả. Nghĩ đến chuyện vui vẻ một chút đi. Đêm nay huynh thế nào? Thuận lợi chứ?”
Nghe câu hỏi này, Võ Đại Hổ sắc mặt dịu lại, khóe miệng không tự chủ nở nụ cười, chậm rãi nói: “Những công tử thế gia kia sợ là sẽ coi ta như cái gai trong mắt, đêm nay ta một mình cướp hết nổi bật rồi. Hình Lệ Vũ đích thân ở đại sảnh chỉ điểm ta một phen, khi ta ra ngoài, mắt bọn họ đều đỏ lên.”
Tống Thanh Hàn cảm nhận được niềm vui của hắn, nhưng cũng thấp thoáng chút lo lắng. Nổi bật như thế, với người không có chỗ dựa như bọn họ, rốt cuộc là tốt hay xấu?
Võ Đại Hổ dường như nhìn thấu nỗi lo của Tống Thanh Hàn, nắm tay cậu, cười nhạt nói: “Hình Lệ Vũ đã nói tận miệng rằng muốn thấy ta ở kinh thành, đây là ý muốn che chở chúng ta. Tiểu đệ đừng lo lắng quá nhiều, ở châu phủ này, người dám đối đầu với Hình Lệ Vũ chắc không có mấy ai.”
Thấy hắn vẻ mặt đã tính toán đâu vào đấy, Tống Thanh Hàn thả lỏng vai, gật đầu, mắt sáng lên nói: “Phu quân của đệ thật lợi hại!”
Đêm đó, Võ Đại Hổ cuối cùng cũng hiểu được cảm giác "dưới đèn ngắm mỹ nhân". Hắn liếc nhìn Tiểu Thạch Đầu đang ngủ say trên ghế dài, trong lòng rung động, đột nhiên vươn tay bế Tống Thanh Hàn lên, ném lên giường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play