Hoa Liên ngẩn ra, rất nhanh liền phản ứng lại, từ trên mặt đất đứng dậy, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tống Thanh Hàn, cúi đầu nói: “Vâng, chủ phu.”
Tống Thanh Hàn không lên tiếng. Một là vì tâm trạng cậu không mấy tốt đẹp, hai là vì cậu là một người hiện đại, thật sự không biết phải đối mặt với loại "tàn dư truyền thống" này như thế nào.
Cũng may Hoa Liên bề ngoài trông rất ngoan ngoãn. Sau khi cậu vào nhà, hắn lặng lẽ đứng ngoài cửa, không tiếng động, cứ như một người gỗ.
Đến giữa trưa, Võ Đại Hổ từ Lưỡng Nghi Quán trở về, phát hiện trong bếp có người đang nhóm lửa, không nhìn kỹ liền cười nói: “Tiểu Hàn, để ta tới là được rồi.”
Hoa Liên nghe thấy tiếng, co rụt người một chút, vội vàng quay đầu lại, cung kính nói: “Thiếu gia đã trở lại.”
Võ Đại Hổ thấy là một thư nam xa lạ, lùi lại vài bước, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai? Lại là Địch Tố phái tới? Chẳng lẽ giáo huấn hôm qua còn chưa đủ sao?”
Tống Thanh Hàn vừa cho Tiểu Thạch Đầu ăn xong, từ trong phòng đi ra, thấy Võ Đại Hổ vẻ mặt như tùy thời có thể rút kiếm, vội vàng giải thích: “Đây là đệ đáp ứng rồi, thêm một gã sai vặt lo việc cơm nước vặt vãnh. Cũng không tính là quá đáng. Dù sao nếu hắn làm không tốt, chúng ta có thể đuổi đi bất cứ lúc nào.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT