Một lần nữa bước lên xe ngựa trở về Yến Vương phủ, tâm tình Ân Huệ đã khôi phục bình thản.

Khoảng cách tới biến cố khiến tổ phụ vong mạng hãy còn xa, nàng có đủ thời gian điều tra rõ ràng trên người Ân Văn rốt cuộc ẩn giấu chuyện gì. Việc này cần thận trọng, từng bước một mà đi, chẳng thể nóng vội.

Xe ngựa không hề trì hoãn, thẳng hướng vương phủ.

Vào phủ, theo thường lệ, Ân Huệ trước hết đến thỉnh an Từ vương phi.

Từ vương phi mỉm cười hỏi han thân thể Ân lão.

Ân Huệ dịu dàng đáp:
“Đa tạ mẫu thân quan tâm, tổ phụ thân thể vẫn cường kiện. Vừa hay mấy hôm trước có vận về một chuyến cá biển tươi ngon, tổ phụ sai con mang tới để mọi người nếm thử, còn dặn riêng con chia phần cho mẫu thân.”

Từ vương phi cười gật đầu:
“Ân, ta đã biết. Ngươi vất vả rồi, sớm trở về nghỉ ngơi đi.”

Ân Huệ cáo lui.

Nàng vừa rời đi, đã có bốn bà tử khiêng thùng nước tiến vào, trong đó nuôi gần hai mươi con cá vược biển lớn, con nào con nấy bơi lội tung tăng.

Cá biển vốn khó vận chuyển hơn cá sông, lại quý hiếm, tươi ngon, nhưng khó giữ lâu. Chỉ vài ngày phải ăn hết, bằng không uổng phí. Yến vương vốn chuộng cá, Từ vương phi liền chủ trương, phân cho các viện mỗi nhà một con, phần dư thì đưa thẳng đến phòng bếp bên Vương gia.

“Vương phi, đầu cá vược to như vậy, hẳn một thùng có thể bán đến ngàn tám trăm lượng bạc a?” – ma ma tâm phúc thấp giọng nói.

Từ vương phi khẽ gật:
“Cũng xấp xỉ vậy. Nếu đưa tới kinh thành bán, e rằng còn quý hơn.”

Ma ma lại tấm tắc:
“Ân gia quả thật nhiều tiền. Chỉ lần tam phu nhân hồi môn thôi mà đã bỏ ra bạc ngàn lượng. Có thể thấy Ân lão sủng ái cháu gái đến nhường nào.”

Từ vương phi thầm nghĩ đến chuyện Ân gia “tự nguyện” hiến hai trăm vạn lượng bạc quân nhu. Với một gia tộc cự phú như vậy, bỏ ngàn lượng bạc hiếu kính quả chẳng đáng kể.

Trong chuyện này, có người cho rằng Ngụy Chiêm cưới Ân gia nữ là mất mặt, lại có kẻ nhìn vào lợi ích thực tế. Được hay mất, mỗi người một cách tính.


Từ biệt Từ vương phi, Ân Huệ lại đến thăm Ôn phu nhân.

Ôn phu nhân thấy nàng về sớm, liền kinh ngạc:
“Như thế nào lại trở về nhanh vậy? Sao không lưu lại thêm chút?”

Ân Huệ cười đáp:
“Có thể nhìn thấy tổ phụ, con đã thỏa mãn lắm rồi, không dám ở lại lâu. Đúng rồi, tổ phụ nghe nói mẫu thân thích cúc hoa, đặc biệt chọn một bức Phúc Thu Cúc nhờ con mang về tặng ngài thưởng lãm.”

Kim Trản lập tức dâng lên bức họa quý giá, cung kính đặt trước mặt Ôn phu nhân.

Ôn phu nhân xuất thân thôn dã, kiến thức chẳng thể sánh con dâu, chưa từng nghe đến danh gia tác phẩm. Khi mở ra, chỉ thấy cúc hoa rạng ngời như thật, nét vẽ có thần vận khiến người xem không dứt mắt. Bà ghé mắt nhìn phần lạc khoản trên bức họa, nhưng chẳng nhận ra được gì.

Bà khẽ hỏi:
“A Huệ, bức họa này hẳn rất quý phải không?”

Ân Huệ mỉm cười:
“Quý hay không quý chẳng quan trọng, chỉ cần hợp lòng người xem là đủ. Tổ phụ tuy thích sưu tập tranh chữ, nhưng ít khi có nhàn rỗi thưởng thức. Bức họa này, đưa mẫu thân mới thật thích hợp.”

Ôn phu nhân thở dài, thành thật nói:
“Ta nào biết thưởng thức, chỉ nhìn cái đẹp bên ngoài mà thôi.”

Nói đến sách vở, bà cũng từng theo ca ca đọc ít chữ, nhưng chỉ da lông, hơn người thôn phụ đôi phần mà thôi.

Ân Huệ nghĩ ngợi rồi dịu dàng hỏi:
“Con dâu biết sơ một chút, có cần con nói qua cho mẫu thân nghe?”

Ôn phu nhân mắt sáng rỡ, vui mừng như học trò gặp tiên sinh, gật đầu mong chờ.

Ân Huệ không khỏi bật cười. Dù đã làm mẫu thân người khác, Ôn phu nhân vẫn giữ nét hồn nhiên chất phác.

Thuở nhỏ, Ân Huệ được tổ phụ hết mực yêu thương, mời đủ loại nữ tiên sinh về dạy dỗ. Thơ từ, cầm kỳ, thư họa đều học qua, thậm chí từng theo học cả nữ kiếm pháp. Nàng không phải bẩm sinh hiếu học, chỉ là gia đình giàu có, muốn gì được nấy. Lúc bảy tuổi thích đọc sách, liền theo tiên sinh học. Tám tuổi lại muốn học kiếm, cũng được chiều chuộng. Đến mười tuổi mới thật sự bắt đầu chuyên tâm từng môn.

Nghe Ân Huệ giảng giải, Ôn phu nhân say sưa chẳng muốn dứt, vừa khâm phục vừa vui mừng. Trong lòng càng thêm hài lòng với con dâu, dung mạo thanh lệ, giọng nói dịu dàng, lại tài học đầy mình, quả xứng đôi cùng nhi tử.

Ân Huệ mỉm cười, chuẩn bị cáo từ, thì bên Từ vương phi vừa tặng tới một con cá vược biển.

Ân Huệ liền hỏi:
“Mẫu thân thích ăn thế nào? Cá vược có thể hấp, kho, chiên, nướng, mỗi cách một vị.”

Ôn phu nhân nuốt nước miếng, ngượng ngùng nói:
“Ta quen ăn kho tàu. Nhưng loại cá quý thế này, không biết cách nào ngon hơn?”

Ân Huệ cười dịu dàng:
“Khẩu vị mỗi người một khác, không thể so sánh. Con thì thích ăn cá nướng. Nếu mẫu thân thường kho tàu, chi bằng tối nay thử làm cá nướng xem?”

Ôn phu nhân tò mò:
“Nướng như thế nào?”

Ân Huệ vốn không kén ăn, ngày thường phòng bếp nấu gì nàng dùng nấy. Nếu gặp món nào thật sự không hợp khẩu vị, nha hoàn chỉ cần nói một tiếng, sau này cũng sẽ không còn dâng lên nữa.

Hôm nay nàng hứng khởi, bèn sai chuẩn bị giấy bút, tự mình ghi lại từng bước làm món cá nướng, tỉ mỉ chép ra thành công thức.

Ôn phu nhân ngồi bên, nhìn con dâu tay cầm bút, hàng chữ nhỏ nhắn thanh tú hiện dần trên tờ tuyên chỉ, liền khẽ khen:
“Bút pháp đẹp, tay cũng khéo, quả nhiên tài mạo song toàn.”

Lời khen làm tâm tình Ân Huệ càng thêm phơi phới. Đời trước, Ôn phu nhân vốn là người dễ chung sống, nay nàng biết cách cư xử khéo léo hơn, mẹ chồng nàng dâu lại càng thêm thuận hòa.

Trước khi rời đi, Ân Huệ cười nói:
“Đêm nay con sẽ để phòng bếp thử làm. Nếu bếp bên ngài không chế biến ngon, lần sau con sẽ sai người làm sẵn, dâng tới cho ngài nếm.”

Ôn phu nhân nghe xong, trong lòng ấm áp, một mực đưa con dâu ra tận cửa Tĩnh Hảo Đường mới chịu quay về.

Trở lại Trừng Tâm Đường, việc đầu tiên Ân Huệ làm là ghé qua nhĩ phòng xem Hành ca nhi.

Tiểu hài tử vừa uống xong một bình sữa nhỏ, nay đã ngủ say, khoác áo ngắn hồng thêu viền đen, khuôn mặt phúng phính, hai cánh tay mũm mĩm giơ cao, tư thế ngủ đáng yêu đến cực điểm.

Ân Huệ lấy ra chồng ngân phiếu mà tổ phụ đưa, dày cộp đến cả vạn lượng bạc. Nàng khẽ thì thầm với con trai đang ngủ say:
“Hành ca nhi ngoan, ông cố ngoại thật thương con, mới bé xíu thế này đã ban cho con nhiều bạc như vậy. Mai này lớn khôn, nhớ phải hiếu kính ông cố mới được.”

Cất ngân phiếu vào hòm, Ân Huệ mệt nhọc, cũng chẳng phân biệt nhĩ phòng hay chính phòng, cứ thế nằm xuống cạnh con, ôm con cùng nghỉ trưa.


Chiều hôm ấy, Yến vương tan triều sớm. Đại thái giám Hải công công hầu hạ thay đổi thường phục, vừa cười vừa bẩm:
“Vương gia, tam phu nhân hôm nay hồi môn, mang về một rương cá vược biển. Tối nay có muốn sai phòng bếp làm thử một món?”

Yến vương bật cười:
“Ân Vĩnh quả là hào phóng, vừa ra tay đã tặng cả một rương. Bổn vương còn chưa được hưởng phúc như lão ấy.”

Hải công công khúm núm đáp:
“Đó là vì Vương gia tiết kiệm, không nỡ tiêu hao. Nếu ngài chịu phóng tay, sơn trân hải vị há chẳng phải ngày nào cũng được bày lên?”

Yến vương chỉ thuận miệng trêu chọc, lòng vốn không hề chán ghét Ân gia. Nghĩ ngợi chốc lát, chàng dặn:
“Cứ hấp đi. Thời tiết nóng, ăn thanh đạm một chút.”


Cơm tối xong, màn đêm vừa buông, Yến vương nghĩ ngợi một hồi rồi cùng Hải công công đến tây sáu sở – nơi ở của các thê thiếp.

Chân bước vô thức, chẳng biết từ khi nào đã tới gần Tĩnh Hảo Đường của Ôn phu nhân.

Ôn phu nhân… nàng là người thiếp đầu tiên mà chàng nạp khi mới đến Yến địa. Hôm ấy, chàng cải trang tuần phố, đi ngang cửa Ôn gia, thấy một thiếu nữ váy trắng áo xanh vừa hé cửa, hoảng hốt nhìn chàng một cái rồi vội rụt vào. Chỉ một thoáng hốt hoảng ngượng ngùng ấy, dung nhan thanh lệ kia đã in đậm trong trí nhớ. Vậy là chàng cho người hỏi thăm, rồi đưa nàng vào phủ.

Đáng tiếc, mỹ nhân tuy đẹp nhưng kiến thức nông cạn, tính tình đơn giản, đôi bên chẳng hợp ý. Qua thời gian mới mẻ, Yến vương dần xa cách nàng. Đến nay, trong năm thê thiếp, Ôn phu nhân là người ít được sủng ái nhất.

Đã đến rồi, thôi thì ghé xem vậy.


Ôn phu nhân vừa dùng xong bữa tối. Vì cá vược biển quá quý, đầu bếp sợ hỏng, trước tiên dùng loại cá thường để thử theo thực đơn Ân Huệ đưa, kết quả hương vị tuyệt vời, nên mới dám làm cá vược. Món cá nướng thơm lừng được bưng lên, ngon đến mức Ôn phu nhân ăn gần hết một mình.

Khi nàng còn đang đi dạo trong sân tiêu thực, chợt thấy Yến vương. Nàng mừng rỡ chạy lại nghênh đón:
“Vương gia!”

Yến vương dừng bước, thấy sắc mặt nàng hồng hào, càng thêm diễm lệ so với ngày thường. Chàng nắm tay nàng, vừa đi vừa cười:
“Khí sắc của nàng không tệ.”

Ôn phu nhân vừa mừng vừa thẹn, chỉ tiếc vì ăn quá no nên trong lòng có chút hối hận.

Vừa bước vào thính đường, hương cá nướng thơm ngào ngạt xộc vào mũi, thơm hơn cả những lần trước đây chàng từng nếm. Yến vương thoáng nhìn dung nhan đỏ hồng của Ôn phu nhân, liền hiểu ra.

“Nghe nói tam tức phụ có gửi mỗi phòng một con cá biển. Bếp nhà nàng cũng khéo, không làm hỏng vật quý.”

Ôn phu nhân thẹn thùng:
“Là tam tức phụ dạy cách làm. Mùi vị thật sự rất ngon. Chỉ tiếc lúc ấy thiếp không biết Vương gia sẽ đến, nếu không đã để phần cùng dùng với ngài rồi.”

Yến vương ngạc nhiên:
“Ồ? Tam tức phụ dạy nàng sao? Thực đơn đâu, mang ra xem.”

Ôn phu nhân vội lấy thực đơn mà Ân Huệ viết, dâng lên.

Thấy từng hàng chữ nhỏ thanh tú, Yến vương khẽ gật đầu khen ngợi, không ngờ nàng dâu kia bình thường rụt rè, lại có nét chữ đẹp và cách làm độc đáo như vậy.

Xem xong, chàng giao cho Hải công công cất giữ, rồi lại thuận miệng hỏi thăm về quà đáp lễ giữa hai nhà. Ôn phu nhân ngoan ngoãn trình bày, đưa ra bức họa thu cúc đồ.

Yến vương vừa nhìn liền biết là tác phẩm của một danh gia, trong lòng thầm trách Ân lão, bậc nhã vật như vậy nên đưa ta mới phải. Nhưng cũng hiểu, Ân lão không muốn quá nịnh bợ, đành tặng qua tay Ôn phu nhân.

Chàng khẽ cười:
“Họa quý là để thưởng thức, cứ treo trong nội thất, lúc nào muốn ta sẽ đến xem.”

Ôn phu nhân ngập ngừng:
“Chỉ sợ thiếp lỡ tay làm hỏng…”

“Ngươi đâu phải trẻ nhỏ, cứ yên tâm.” Yến vương phất tay.

Nha hoàn vội quỳ xuống hứa sẽ cẩn thận trông coi.

Trò chuyện một hồi, cuối cùng Yến vương lưu lại qua đêm ở Tĩnh Hảo Đường.


Hôm sau, tin tức Yến vương sủng hạnh Ôn phu nhân lan khắp tây sáu sở.

Vương phi lớn tuổi đã quen, chẳng buồn để tâm. Nhưng Lý trắc phi thì không phục, trong lòng đầy phẫn uất.

Ma ma bên cạnh vội dỗ:
“Ngài chớ giận. Ôn phu nhân xưa nay vốn chẳng được sủng ái, lần này chẳng qua Vương gia nhất thời nhớ tới cá Ân gia dâng, nhân tiện ghé qua thôi. Rồi đâu sẽ lại bị lạnh nhạt như trước.”

Lý trắc phi cắn môi, hừ lạnh:
“Đường đường Vương gia, vậy mà chỉ vì miếng ăn mà động lòng. Thật nực cười.”

Trong lòng ma ma thầm nghĩ, chẳng phải lần trước ngài cũng nhân lúc Vương gia ham ăn mà cầu xin cho nhị phòng đó sao? Nhưng ngoài miệng vẫn hùa theo:
“Nếu muốn trách, thì trách tam phu nhân kia. Nàng không trở về nhà mẹ đẻ, Ân gia sao dám nhân cơ hội lấy lòng vương phủ?”

Thế là trong lòng Lý trắc phi lại khắc thêm một nét oán hận với Ân Huệ.

Mà Ân Huệ nào biết, chỉ vài con cá đã làm dậy sóng tranh sủng ở tây sáu sở. Sáng sớm hôm ấy, nàng vẫn thản nhiên viết một thực đơn mới, dặn dò rõ ràng hỏa hậu từng món. Từ nay, nàng sẽ không còn gượng ép bản thân chiều theo khẩu vị Ngụy Chiêm, mà chỉ ăn những gì mình thích.

Vừa dặn xong phòng bếp, nha hoàn Đậu Đậu chạy vào bẩm:
“Phu nhân, Doanh cô nương tới làm khách.”

Ngụy Doanh – ái nữ của Quách trắc phi, cũng là hòn ngọc quý được Yến vương nâng niu nhất.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play