Diệp Ly gật đầu: “Vậy thì để tối rồi nói sau.”

Nói rồi, anh lấy xấp tài liệu bị gấp trong túi áo ra, định xem lại lần nữa.

Nhưng anh chỉ vừa liếc mắt một cái đã cau mày.

Bởi vì tờ giấy này hoàn toàn không phải là báo cáo kiểm tra của anh mà là của một người hoàn toàn xa lạ.

Diệp Ly nhanh chóng quét mắt qua báo cáo, trích ra những thông tin hữu dụng.

Du Cảnh, nam, 29 tuổi, cao 1m85. Mắc bệnh tim bẩm sinh thể ẩn, vô phương cứu chữa. Nếu không thay tim thì cùng lắm chỉ sống được hai năm.

Diệp Ly không nhịn được cười khẽ một tiếng. Không ngờ người vừa va phải anh ban nãy cũng là kẻ “chân bước nửa vào cửa âm phủ”, xem ra đúng là có duyên.

Anh nhớ lại cách ăn mặc của người kia. Áo khoác sạch sẽ gọn gàng, nhìn qua đã biết không phải hàng rẻ tiền, trên tay còn đeo đồng hồ trị giá hàng triệu.

Có điều mặt mũi thì không nhớ, lúc ấy không để tâm đã quay người đi thẳng. Chắc là lúc đó hai người cầm nhầm giấy tờ của nhau rồi.

“Đúng là tiếc thật.”

Anh có Thần cách sơ khai, chuyện bệnh tật gần như không thành vấn đề. Nhưng người này e là sẽ phải trải qua một cuộc đại phẫu, có sống nổi hay không còn chưa chắc.

“Sinh mạng con người đúng là mong manh.” Diệp Ly không khỏi cảm thán trong lòng.

Một bóng người bỗng phủ xuống trước mặt Diệp Ly, là một dáng người mặc áo khoác đen đứng chắn trước anh.

“Là của cậu à?”

Một giọng nói vang lên, trầm thấp từ tính, nhưng pha lẫn một khí chất u ám không cách nào che giấu, tựa như gỗ mục trôi dạt giữa biển đời, chẳng thể cứu vãn.

Một bàn tay đưa tới trước mặt Diệp Ly, cầm theo một tờ giấy khám sức khỏe. Đó chính là giấy khám của anh.

“Cảm ơn.” Diệp Ly đưa tay nhận lấy, đổi với tờ giấy trên tay rồi ngẩng đầu đưa tờ kia lại cho đối phương.

Người trước mặt trông cũng không tệ. Tuấn tú, phong độ, cằm còn lún phún râu.

“Của anh đúng không?” Diệp Ly mỉm cười: “Đúng là thảm thật.”

Du Cảnh khựng lại một chút, rõ ràng anh ta không nghĩ tới cậu trai nhìn hiền lành ngoan ngoãn trước mặt lại có thể buông lời sát thương đến như thế.

Nhưng rồi anh ta lộ vẻ buông xuôi, nhận lấy tờ báo cáo, ngồi phịch xuống cạnh Diệp Ly, chân phải gác lên chân trái: “Chẳng phải cậu cũng vậy à?”

“Thậm chí về lý thuyết còn sớm hơn tôi một năm rưỡi.” Du Cảnh nói xong thì gập báo cáo bỏ vào túi áo, đôi mắt nhìn cây liễu trước mặt.

“Chuyện đó chưa chắc đâu.” Diệp Ly ngả lưng vào ghế, gập báo cáo nhét lại vào túi, thong thả hút một ngụm trà sữa: “Biết đâu được ngày nào đó anh đột ngột phát bệnh rồi bị lôi lên bàn mổ luôn ấy chứ.”

“…” Du Cảnh bỗng nhiên không muốn nói chuyện lắm.

Đúng là thanh niên miệng lưỡi độc địa, chẳng đáng yêu gì cả. 

Du Cảnh âm thầm lầm bầm trong bụng.

Diệp Ly liếm vụn chocolate bên môi, lấy điện thoại ra xem thông báo một chút rồi tắt đi, mở game lên chơi.

“Không về nhà à?” Du Cảnh hỏi.

Anh ta rút một điếu thuốc ra từ túi, một tay mở bật lửa, phát ra tiếng “tách”.

Thuốc được châm lửa, Du Cảnh đóng nắp bật lửa, rít một hơi rồi nhả khói, làn khói bị gió tản đi mất.

“Đau đầu quá, nghỉ chút đã.”

Lúc này Diệp Ly mới chậm rãi trả lời, tay vẫn thao tác trong game để nhận thưởng. Trông mặt mũi chẳng có chút đau đớn nào.

Nhưng đầu anh thật sự rất đau, sắc mặt cũng trắng bệch đi đôi chút.

Diệp Ly cảm thấy có phần buồn cười.

Lúc chưa đi khám thì đầu óc bình thường, chẳng nhói hay sao cả. Vừa khám xong thì cái thứ này cứ đau quặn như muốn đòi mạng vậy.

Không chỉ đau, tầm nhìn của anh còn hơi mờ đi. Góc trên bên trái toàn một màu trắng mù mịt. Đầu óc thì choáng váng.

Có lẽ đây là “nghĩ gì được nấy” chăng?

Diệp Ly hơi nheo mắt.

Một tiếng va chạm giữa các viên thuốc vang lên. Một lọ thuốc nhỏ được Du Cảnh đưa tới trước mặt anh.

“Thuốc giảm đau, loại đặc chế toàn năng.” Du Cảnh hơi cúi đầu, tay kia giữ điếu thuốc.

Diệp Ly chớp mắt, hỏi: “Có hiệu quả không?”

“Có.” Du Cảnh đáp gọn lỏn.

Diệp Ly cầm lấy lọ thuốc, liếc nhìn nhãn dán chỉ ghi mỗi “thuốc giảm đau”, chẳng có hạn dùng hay nguồn gốc gì, trông cứ như thuốc giả ấy.

Anh lắc nhẹ lọ, bên trong chỉ còn khoảng một nửa rồi mở nắp ra ngửi thử và lập tức cau mày.

“Sao thế?” Du Cảnh rít một hơi, hỏi.

“Cái này.” Diệp Ly nhìn lọ thuốc với ánh mắt chê bai: “Đắng lắm.”

Mới ngửi mùi thôi đã thấy khó chịu rồi.

Du Cảnh ngồi cạnh bật cười: “Quả là mấy thanh niên trẻ tuổi như cậu ai cũng sợ đắng.”

Diệp Ly liếc anh ta một cái rồi cũng bật cười: “Ừ, so với đắng thì tôi vẫn thích ngọt hơn.”

Anh đổ ra hai viên, cho vào miệng, ngửa đầu uống một ngụm trà sữa, để lớp kem sữa tràn vào cuốn thuốc trôi xuống bụng.

Sau đó Diệp Ly đậy nắp lọ thuốc lại, đưa lại cho Du Cảnh.

“Khỏi trả, tặng cậu đấy.” Du Cảnh gạt tàn thuốc vào thùng rác gần đó.

Diệp Ly không khách sáo, tung lọ thuốc lên không rồi đón lấy, nhét lại vào túi. Sau đó anh tắt game và cất điện thoại đi.

“Cảm ơn thuốc của anh nhé, tạm biệt.” Diệp Ly đứng dậy, đầu vẫn còn chút choáng và đau nhói, nhưng đỡ hơn ban nãy. Có vẻ thuốc thật sự có tác dụng.

Du Cảnh nhìn nửa cốc trà sữa còn lại của Diệp Ly trên ghế, gọi với theo bóng lưng áo trắng: “Cậu quên trà sữa rồi.”

Gió cuốn qua, Diệp Ly không quay đầu, chỉ giơ tay phải lên vẫy vẫy: “Giúp tôi vứt đi, không uống nổi nữa.”

Tà áo trắng tung bay trong gió, tóc mềm rối tung.

Du Cảnh sững người.

Trong đầu anh ta bắt đầu tính toán.

Dùng một triệu mua được một đêm với cậu ấy không nhỉ? Không đủ thì anh ta thêm được. 

Hoặc chỉ cần hẹn hò một lần cũng ổn. Miệng cậu hơi độc thật, nhưng khí chất đúng gu anh ta quá, dáng người cũng đẹp, ôm chắc đã lắm đây.

Có khi nên thử theo đuổi xem sao? 

Du Cảnh nghĩ thầm. Dù gì trông mình cũng đẹp trai, lại là người cùng cảnh ngộ. Thiếu niên chắc chưa trải đời nhiều, có khi mình bám dai và dịu dàng ân cần là cướp được trái tim cậu trai trẻ thì sao?

Tiền thì Du Cảnh không thiếu. Có rất nhiều nữa là đằng khác. Đến lúc đó để mặc cho cậu ấy xài cũng chẳng hết nổi.

Yêu đương một trận trước khi chết cũng đáng lắm. Đến khi cậu ấy qua đời rồi thì mình mua chỗ nào tốt tốt chôn cùng cậu ấy, có khi lại là một chuyện tình đẹp. Dù sao sống thêm một hai năm cũng có gì thú vị đâu chứ.

Du Cảnh âm thầm tính toán, định lát nữa sẽ cho người điều tra về cậu trai tên Diệp Ly này.

Anh ta đang nghĩ vậy thì Diệp Ly bỗng quay đầu lại: “Du Cảnh?”

Du Cảnh ngẩn ra nhìn về phía anh. Chẳng lẽ cậu ấy cũng có ý với mình?

Anh ta thấy Diệp Ly quay đầu, vừa xoa đầu tóc rối bời của mình vừa an ủi: “Tim anh hỏng rồi, nhưng cũng đừng bi quan quá. Dù sao y học bây giờ cũng tiến bộ lắm, có khi thay tim được đấy.”

Phẫu thuật thay tim đã phổ biến từ lâu, với người đeo đồng hồ triệu đô như Du Cảnh thì chẳng khó gì.

Chỉ là có điều vượt qua được rào cản tâm lý “mang trái tim người khác trong lồng ngực” thì không phải ai cũng làm được.

Nói xong, Diệp Ly khẽ cười rồi quay người, đi vài bước đã rời khỏi công viên nhỏ.

Du Cảnh ngồi sững trên ghế một lúc mới từ từ cúi đầu, rít thuốc.

Trong đầu anh ta cứ lặp đi lặp lại hình ảnh vừa rồi…

Tay cậu ấy trắng quá, đẹp thật…

Trong siêu thị.

Diệp Ly xách giỏ đi dạo khu đồ ăn vặt, trong giỏ có vài hộp pudding dâu và sữa dâu.

Anh dừng lại trước dãy khoai tây chiên, nghĩ ngợi rồi chọn mấy gói đủ thứ vị.

Hình như A Khâm thích ăn khoai tây chiên thì phải.

Anh lại chọn thêm ít bánh kẹo và món hay ăn, sau đó ra khu thực phẩm mua rau thịt, mì sợi rồi mới thanh toán về khu nhà.

Lúc về trời còn sớm, Tưởng Quý Phi vẫn đang chơi bóng với bạn bè. Mấy thiếu niên vừa ném bóng vừa tranh nhau chỗ ngồi uống nước.

Tưởng Quý Phi nhanh mắt thấy Diệp Ly, nhưng thấy tai anh đeo tai nghe nên không gọi.

“Này, anh Phi.” Một nam sinh bên cạnh khoác vai cậu ta, nhìn về phía Diệp Ly: “Giới thiệu giúp với, hình như tôi vừa trúng tiếng sét ái tình rồi.”

Ở Đế quốc Aroth, đồng tính không có gì lạ, đã được hợp pháp hóa từ lâu, hòa nhập vào cuộc sống thường ngày.

Mà kiểu người như Diệp Ly tuy không phải đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng cái khí chất ấm áp và hành động dịu dàng ấy thật sự khiến trái tim thiếu nam thiếu nữ phải rung động.

So với kiểu chanh chua đanh đá thì người như Diệp Ly đúng là khiến lòng người dễ chịu.

Tưởng Quý Phi liếc cậu ta một cái: “Tôi không thân với cậu ấy.”

Người kia đành thở dài nhìn Diệp Ly đi vào tòa nhà.

Diệp Ly vừa hát vừa đi đến cửa nhà, tháo tai nghe, lấy chìa khóa mở cửa. Bé Diệp Âm đang xem tivi liền chạy tới ôm chân anh, giọng ngọt lịm: “Anh ơi!”

Diệp Ly tiện tay đóng cửa, ngồi xổm xoa đầu bé, đưa túi đồ: “Anh mua nhiều đồ ăn ngon lắm nè.”

“Cảm ơn anh hai!” Diệp Âm kiễng chân thơm lên má anh một cái: “Anh là tốt nhất luôn đó!”

Sau khi thay giày xong, cô bé kéo anh lại xem tivi cùng mình: “Anh ơi coi tivi chung với em nha.”

“Ừm.” Diệp Ly gật đầu, ngồi xuống ghế sô pha. Bệnh viện cách nhà khá xa, dù uống thuốc rồi nhưng đầu anh vẫn còn choáng váng.

Diệp Ly tựa vào gối, nhìn sang Diệp Khâm, đưa tay xoa đầu cậu: “Sắp thi giữa kỳ rồi, có gì không hiểu thì hỏi anh.”

“Vâng, em biết rồi.” Diệp Khâm cười gật đầu, trong lòng ấm áp.

“Anh cậu đúng là tốt thật đấy.” Trong đầu Diệp Khâm, một giọng già nua chậm rãi vang lên.

Cậu hơi tự hào đáp lại trong lòng: “Đúng vậy, anh ấy luôn đối xử tốt với tôi và em gái. Cái gì ngon, gì vui đều nhường cho chúng tôi, chưa bao giờ nổi giận cả.”

Câu đối thoại này không ai nghe thấy, vì giọng nói đó vang lên từ trong đầu Diệp Khâm.

Trong túi áo cậu, một viên đá đen nhánh đang phát ra ánh sáng nhẹ. Trên đó là vô số hoa văn màu lam kỳ lạ, phủ kín toàn bộ bề mặt.

Đó là thứ mà cậu nhặt được trên đường tan học mấy hôm trước. Khi mang về, chẳng hiểu sao viên đá ấy lại cứa rách da Diệp Khâm, máu rơi xuống, từ đó đánh thức linh hồn đang ngủ say bên trong.

Sau khi trò chuyện, Diệp Khâm mới biết người trong đá tên là Giang Hoa, tông chủ của Phù Sinh Tông, một tông môn lớn lừng lẫy trong giới tu tiên.

Ông ấy bị phe Đại trưởng lão câu kết với tông bên ngoài tập kích, vây công suýt bỏ mạng. May mắn còn lưu lại một tia thần hồn trong khối linh thạch này, thông qua khe hở không gian mà ông ấy khó lắm mới tạo ra được để đi tới hành tinh Nolte, cắt đuôi truy binh.

Sau khi tỉnh lại, Giang Hoa thấy tư chất Diệp Khâm phi phàm nên muốn thu cậu làm đồ đệ. Nhưng Diệp Khâm lại chẳng có ý định bái sư, thậm chí còn nghĩ đến chuyện quẳng viên đá này đi.

Cậu chỉ mong sống một đời yên bình cùng anh trai và người nhà. Còn chuyện tu tiên trường sinh gì đó, Diệp Khâm hoàn toàn không có hứng thú.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play