Trong bếp, sau khi rửa xong bát, Diệp Ly lau tay rồi đi ra phòng khách, nói với Diệp Khâm đang ngồi xem tivi với em gái: “A Khâm, anh ra ngoài một lát, em trông Tiểu Âm giúp anh nhé.”

“Anh đi đâu thế ạ?” Diệp Khâm tò mò hỏi.

Diệp Ly mỉm cười dịu dàng: “Có bạn học tìm anh có chút việc, tiện thể đi siêu thị mua vài thứ. Hai đứa muốn ăn gì không? Anh mua mang về cho.”

Nhắc đến đồ ăn, mắt Tiểu Diệp Âm liền sáng rực lên, đến tivi cũng chẳng thèm nhìn, giơ tay nhỏ lên: “Anh hai ơi, em muốn pudding dâu, với cả, với cả sữa dâu nữa!”

“Được rồi, lát nữa anh mua về cho em.” Diệp Ly gật đầu, rồi quay sang nhìn Diệp Khâm: “Còn A Khâm muốn ăn gì không?”

Diệp Khâm lắc đầu, nhìn anh mỉm cười: “Anh cứ yên tâm mà đi, em sẽ chăm em gái cẩn thận.”

Diệp Ly yên tâm gật đầu, rồi lên lầu thay đồ. Anh mặc một chiếc áo thun màu nâu bên trong, khoác thêm áo sơ mi trắng bên ngoài.

Quần áo tuy không phải hàng hiệu gì, nhưng mặc trên người Diệp Ly lại trông sạch sẽ, sáng sủa cực kì.

Khi thay giày, trong đầu Diệp Ly vang lên tiếng của 04: “Cậu rốt cuộc định đi đâu vậy?”

Diệp Ly buộc dây giày, đáp một cách tùy ý: “Có việc cần xác nhận chút.”

Mang giày xong, anh mở cửa đi xuống lầu.

Hiện tại đang là mùa hè, ngôi nhà mà gia đình Diệp Ly ở nằm trong một khu dân cư tầm trung được họ mua từ trước, hoàn cảnh trong khu khá ổn, cây cối xanh tốt. Ở giữa công viên còn có một quảng trường rộng lớn, vài cụ già đang mặc đồ luyện công đánh quyền dưỡng thân.

Buổi sáng mùa hè ấm áp, Diệp Ly đi dưới bóng râm của hàng cây, nụ cười trên mặt cũng dần dần tắt đi.

Từng tia nắng rơi vụn vặt trên vai anh, chiếc áo sơ mi trắng lộ hơi lộ ra màu nâu của áo thun bên trong.

“04, hai kẻ mà kiếp trước tôi gặp được là ai vậy?” Diệp Ly hỏi trong đầu.

Kiếp trước chết một cách khó hiểu, nếu nói anh không ghi hận thì đúng là nói dối.

“À cái đó, để tôi tra tài liệu đã, cậu chờ chút.” 04 đáp rồi im lặng một lúc.

Diệp Ly tiếp tục bước đi dưới bóng cây, móc điện thoại và tai nghe trắng từ túi áo, chọn một bài hát của ca sĩ yêu thích. Anh vừa định đeo tai nghe thì bỗng có người vỗ vai từ phía sau.

“Chào buổi sáng, Diệp Ly. Sớm vậy đi đâu đấy?”

Diệp Ly quay đầu lại, trên tay vẫn cầm tai nghe. Một nam sinh đứng sau lưng anh,  khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao lớn hơn anh khá nhiều. Anh chỉ cao đến cằm đối phương, trông gầy yếu hơn hẳn.

Người này tên là Tưởng Quý Phi, là hàng xóm trong cùng khu, cũng học lớp 12 như Diệp Ly, chỉ khác trường học. Hai người khá thân, thỉnh thoảng còn bàn luận việc học cùng nhau.

Diệp Ly nhìn bộ đồ bóng rổ và quả bóng trên tay cậu ta, bật cười: “Tớ đi mua chút đồ, còn cậu thì dậy sớm chơi bóng à? Làm bài tập xong chưa?”

Tưởng Quý Phi nghe vậy thì sửng sốt: “Cậu đúng là ác quỷ! Sao lại nhắc đến đống bài tập kia chứ.”

Cậu ta giơ quả bóng rổ trong tay lên: “Bài vở để sau đi, bạn rủ chơi bóng mà. Diệp Ly, cậu đi cùng không?”

Diệp Ly lắc đầu: “Cậu biết mà, tớ không biết chơi bóng rổ.”

“Tớ có thể dạy cậu mà.” Hai mắt Tưởng Quý Phi sáng lên, chẳng rõ là mong chờ điều gì.

“Tớ còn phải đi mua đồ nữa, xin lỗi.” Tiếc là Diệp Ly còn có việc nên vẫn từ chối, giọng nói dịu dàng nhưng kiên quyết. Có lẽ là vì từng đứng ở địa vị cao nên khi anh nói chuyện còn mang theo chút uy nghiêm.

Tưởng Quý Phi thất vọng thở dài: “Thôi được rồi.”

Cậu ta vỗ vai Diệp Ly: “Hôm nào muốn học thì cứ tìm tớ, đảm bảo dạy cho cậu giỏi luôn!” Nói xong, cậu ta xoay người, vỗ bóng đi về phía sân bóng rổ gần đó.

Diệp Ly đứng yên nhìn theo bóng lưng cậu ta một lúc, rồi khẽ chớp mắt, xoay người rời đi.

“Thời gian thực sự đã thay đổi rồi.” Anh lẩm bẩm như đang suy nghĩ điều gì.

“Tra được rồi, tìm được rồi!” 04 bỗng reo lên trong đầu anh: “Hai kẻ tấn công cậu kiếp trước, tên mặc áo choàng đen hẳn là một tu giả!”

“Tu giả?” Diệp Ly dừng bước, nghi ngờ hỏi: “Giống tu tiên trong tiểu thuyết ấy hả?”

“Đúng vậy, là tu tiên.” 04 xác nhận: “Theo dữ liệu tôi tra được, tên áo đen đó là một kiếm tu. Về sức mạnh thì do chưa rõ hệ thống lực lượng của thế giới này nên tôi không dám chắc.”

“Nhưng có thể khẳng định là hắn rất mạnh.”

Giọng 04 lạnh lẽo, Diệp Ly lại tiếp tục bước đi, rời khỏi khu dân cư.

Bên ngoài khu dân cư là đường lớn, xe cộ nườm nượp, đủ loại hàng quán. Diệp Ly hoà vào dòng người, chẳng rõ đang nghĩ gì.

“Thế còn tên toàn thân bốc lửa thì sao?” Diệp Ly lại hỏi.

“Chắc là người có năng lực đặc biệt.” 04 đáp: “Nhìn hiện trường thì hắn điều khiển được lửa. Cụ thể thì tôi không biết, nhưng sức mạnh ngang với tên kiếm tu kia, không phải người hiện tại cậu đối phó nổi.”

“Ừm.”
Diệp Ly tiếp tục bước đi trên phố, tai đeo tai nghe, tay đút túi áo, cuối cùng dừng lại trước một bệnh viện.

“Cậu đến bệnh viện làm gì?” 04 tò mò hỏi.

“Xác nhận một số việc.” Diệp Ly bước vào bệnh viện, xếp hàng đăng ký khám chuyên khoa thần kinh.

Nửa tiếng sau, Diệp Ly ngồi đối diện bác sĩ, chậm rãi chỉnh lại áo sơ mi, cài cúc. Máy lạnh trong phòng khiến anh thấy hơi lạnh.

“Bác sĩ, tôi còn sống được bao lâu nữa?” Diệp Ly hỏi nhẹ nhàng, ánh mắt bình thản.

Đối diện là một bác sĩ già với mái tóc bạc, khuôn mặt hiền hậu. Ông cầm bản kết quả khám, nhìn cậu thiếu niên mặt mũi còn rất trẻ, khẽ thở dài.

“Nửa năm...” Ông cầm cốc trà táo đỏ kỷ tử lên uống, tránh nhìn vào mắt cậu.

Ông không muốn thấy ánh mắt tuyệt vọng lộ ra trên khuôn mặt đứa trẻ này.

Tuy rằng đã gặp qua không biết bao nhiêu lần, ông vẫn không đành lòng.

Một đứa trẻ ngoan ngoãn như thế, tuổi đời còn trẻ mà đã... Ôi...

Diệp Ly không nói gì ngay. Bác sĩ cũng không vội, kiên nhẫn đợi anh tiếp nhận sự thật này, dù sao thì với một đứa trẻ vừa thành niên, chuyện như vậy thực sự quá tàn nhẫn.

Tuổi xuân tốt đẹp còn chưa nở đã phải lụi tàn.

Một lúc sau.

“Có chữa được không?” Diệp Ly nở một nụ cười với bác sĩ, ánh mắt phản chiếu hình ảnh một cây liễu bên ngoài cửa sổ.

Bác sĩ nhẹ nhàng lắc đầu, đưa kết quả khám cho cậu: “Nếu phát hiện sớm thì còn có thể, nhưng giờ thì không cứu được nữa rồi. Cậu... hãy nói với người nhà sớm một chút...”

Ông không khỏi phản bác bản thân ở trong lòng.

Ai mà ngờ được chuyện một đứa trẻ 18 tuổi lại mắc ung thư não, hơn nữa còn là giai đoạn cuối chứ.

“Vậy à.” Diệp Ly đứng dậy chậm rãi, khẽ cúi đầu với bác sĩ: “Cảm ơn ông.”

Anh rời khỏi phòng khám, trên mặt không hề lộ vẻ tuyệt vọng hay sụp đổ.

“Ung thư não là cái gì?” 

04 trong đầu anh thắc mắc hỏi.

Diệp Ly cúi đầu, chớp mắt, tự hỏi làm sao để giải thích căn bệnh cho sinh vật không rõ nguồn gốc này.

“Nói chung là sẽ chết. Bác sĩ bảo tôi không sống qua nổi nửa năm.” Giọng Diệp Ly rất bình thản.

04 hiện đầy dấu chấm hỏi.

“Kiếp trước cậu sống gần 30 tuổi cơ mà? Bây giờ mới 18 thôi!” 04 cảm thấy đống dữ liệu trong mình hỗn loạn cả lên.

Bịch...
Diệp Ly mới bước ra vài bước đã đụng vào ai đó, cả người lùi lại hai bước suýt chút đã ngã. Tờ giấy kết quả khám trên tay rơi xuống đất, người kia cũng đánh rơi xấp tài liệu.

“Xin lỗi.” Diệp Ly không nhìn đối phương, cúi xuống nhặt tờ giấy khám. Bỗng nhiên trong đầu hiện đến một cơn đau buốt.

Diệp Ly cảm thấy rất đột ngột, cái này mỗi lần xuất hiện đều rất đau, trước khi trọng sinh anh chưa khám, cứ tưởng là do thiếu ngủ, giờ mới biết là ung thư não gây ra.

Dù sao thì Diệp Ly đã quen với cơn đau, chỉ là sắc mặt vẫn hơi trắng bệch. Anh cúi đầu nhanh nhẹn nhặt tờ giấy khám lên, tay ôm đầu và mắt bên trái đứng lên. Máu bắt đầu lưu thông lại, lúc này anh mới thấy dễ chịu hơn.

Tay phải anh gấp giấy khám làm đôi, nhét vào túi, rồi đi lướt qua người vừa đụng phải.

Người kia đang chìa tay ra giúp thì đành thu về… Tiếp tục im lặng thu dọn tài liệu của mình.

“Cậu vừa nói gì nhỉ?” Diệp Ly ôm đầu hỏi lại 04 ở trong đầu.

04 im lặng một lát: “Tại sao bây giờ cậu lại bị bệnh nặng mà chưa chết? Kiếp trước cậu sống gần 30 rồi mà.”

Diệp Ly thở phào: “Hóa ra cậu chưa hỏng.”

04: “?”

Diệp Ly buông tay, trên mặt mang theo nụ cười: “Nãy đau đầu quá, tôi còn tưởng cậu bị nổ cơ đấy.”

04 ngớ người, rồi nghiêm túc nói từng chữ: “Tôi là tạo vật của Thần, gắn với linh hồn cậu! Hơn nữa vừa nãy là do ung thư não gây ra!”

“Được được được, 04 giỏi nhất.” 

Diệp Ly mỉm cười gật đầu, xuống bậc thềm, rời khỏi toà nhà bệnh viện.

Anh bước vào một quán trà sữa, nói: “Một ly trà sữa chocolate, size lớn, cảm ơn.”

“Dạ vâng.” Cô nhân viên thu ngân mỉm cười.

Diệp Ly quét mã thanh toán, cầm trà sữa rời khỏi quán, đến công viên bên cạnh bệnh viện, chọn một ghế ngồi xuống, mở nắp uống một ngụm, liếm môi.

“... Uống ngon không?”  

04 đột nhiên hỏi.

“Cũng không tệ lắm.” Diệp Ly cười nói: “Cậu muốn thử không?”

04: “...”

Diệp Ly không trêu nó nữa, tiếp tục uống một ngụm, nhai những mẩu chocolate vụn: “Giờ nói chính sự đi.”

“Chuyện gì?”

“Cậu giúp tôi tranh đoạt cái gọi là Thần vị, cậu sẽ được lợi gì?”

04 im lặng một lát rồi đáp: “Nếu cậu trở thành Thần chân chính, tôi cũng có thể thành Thần, tuy chỉ là Ngụy Thần nhưng thế là đủ, tôi cũng sẽ có cơ thể.”

“Ồ.” Diệp Ly chỉ khẽ ồ một tiếng, không nói gì nữa, tiếp tục uống trà sữa.

Sắc mặt anh dần tốt lên.

Thực ra anh còn bị tụt huyết áp, chắc vừa rồi là do hai cái bệnh kì cục này cùng lúc kéo đến phá.

Thật đáng ghét.

Diệp Ly tựa lưng vào ghế, lim dim mắt nhìn những người đang tập phục hồi chức năng trong công viên.

Cây liễu đung đưa trong gió, ánh nắng xuyên qua tán lá đong đưa theo, vừa đẹp vừa dịu dàng.

“04, chẳng phải cậu nói muốn tôi tranh giành Thần vị cùng người khác sao?” Diệp Ly đột nhiên hỏi: “Tranh giành thế nào?”

Bên kia im lặng một chút.

“Tôi biết rồi! Tại sao kiếp trước cậu sống lâu vậy!” 04 đột nhiên kích động lên.

“Cậu biết cái gì cơ?” Diệp Ly tò mò.

“Chờ đã, tôi sẽ nói từ từ.”

“Trước tiên, vì sao tôi tìm thấy cậu? Là vì cậu có tư cách trở thành Thần.” 04 chậm rãi giải thích.

Diệp Ly hơi cau mày: “Tôi có tư cách gì chứ?”

“Thần cách sơ khai.”

04 tung ra một thuật ngữ anh chưa từng nghe.

“Mỗi vị Thần đều có Thần cách, đó là nguồn gốc sức mạnh, là trời sinh. Còn Thần cách sơ khai chính là tiền thân của Thần cách. Chỉ khi hấp thu đủ Thần lực, đoạt được Thần vị thì nó mới tiến hóa thành Thần cách thật sự.”

Diệp Ly gật đầu nhẹ, ngoan ngoãn lắng nghe khiến 04 thấy khá hài lòng.

“Chỉ những ai sở hữu Thần cách sơ khai mới có thể tranh đoạt Thần vị. Thần cách sơ khai tuy không lợi hại như Thần cách hoàn toàn nhưng sẽ cho chủ nhân của nó một năng lực đặc biệt, từ đó giúp người đó trưởng thành.”

Diệp Ly hơi nghiêng đầu: “Mỗi người không giống nhau?”

04: “Đúng vậy, năng lực của Thần cách sơ khai của mỗi người là khác nhau.”

“Vậy năng lực của tôi là gì?” Diệp Ly khá tò mò, mở nắp ra uống lên một ngụm trà sữa.

04 im lặng một chút: “Không biết, cậu vẫn chưa thức tỉnh hoàn toàn, chỉ khi thức tỉnh hoàn toàn mới có thể đạt được năng lực. Nhưng mà tôi cảm thấy Thần cách sơ khai của cậu chính là lý do mà kiếp trước cậu có thể sống lâu đến vậy.”

Diệp Ly liếm vết sữa trên môi: “Vậy đó là quà tặng của người chơi mới à, vậy tôi mở ra bây giờ được không?”

04 không hiểu quà tặng của người chơi mới trong miệng Diệp Ly là gì, nhưng đã hiểu ý của nửa câu còn lại: “Đương nhiên có thể, tác dụng của tôi là hỗ trợ cậu, giúp cậu thức tỉnh Thần cách sơ khai cũng là trách nhiệm của tôi. Nhưng mà lúc thức tỉnh Thần cách sẽ có chút tiếng động, kiến nghị cậu tìm thời gian nào an tĩnh chút.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play