Bảy giờ sáng.
“Cộc, cộc, cộc.”
Ngón tay của Diệp Ly gõ nhẹ lên mặt bàn, một tay chống đầu, ánh mắt mơ màng nhìn chằm chằm vào mấy cuốn sách đặt trên giá.
Bên dưới chiếc giá sách gắn tường là một chiếc laptop màu trắng đơn giản, màn hình vẫn đang sáng. Diệp Ly nhìn chằm chằm giá sách một lúc lâu rồi mới đưa ánh mắt xuống góc phải màn hình máy tính.
“Lịch Aroth năm 3047, ngày 21 tháng 8.”
“Nói cách khác... mình đã quay về năm cuối cấp ba.” Diệp Ly thì thầm, tay lướt nhẹ trên màn cảm ứng, bỏ qua một đống hồ sơ và tài liệu và học tập, nhấn mở phần mềm quản lý và bắt đầu việc dọn rác hàng ngày.
“Đúng vậy, sức mạnh của Thần Thánh Kỉ Hà đã giúp cậu đảo ngược thời gian và tái sinh. Tiếp theo tôi sẽ dốc hết sức lực giúp cậu càng mạnh hơn, tôi tin rằng chúng ta sẽ là tổ đội mạnh nhất, thần vị chắc chắn sẽ...”
“Suỵt…” Diệp Ly đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng, giọng nói kia lập tức tắt lịm.
Trong đầu Diệp Ly, giọng nói vừa nãy trung tính không phân biệt được nam nữ, lạnh như máy móc, nhưng ẩn chứa vẻ hào hứng khó che giấu.
Diệp Ly nheo mắt, ánh mắt hiện lên chút bất đắc dĩ: “Đừng có nói trước bừa bãi, dễ chết lắm.”
Cái thứ tồn tại trong đầu tên là Thần Thánh Kỉ Hà, danh hiệu 04, chính là thứ đã ràng buộc với anh vào khoảnh khắc anh chết ở kiếp trước.
Kiếp trước, sau khi tốt nghiệp đại học, Diệp Ly mở một công ty bánh kẹo, tuy kiếm không nhiều tiền nhưng thoải mái, tự do, và toàn bộ cổ phần đều trong tay anh.
Ngày anh chết, anh đang ngồi trong văn phòng uống hồng trà, nhâm nhi bánh ngọt mềm mại thơm phức, mong chờ buổi xem mắt chiều hôm đó.
Nghe nói đối tượng xem mắt là một người rất xinh xắn, đáng yêu. Diệp Ly cũng gần ba mươi rồi, buổi tối đôi lúc cũng cảm thấy cô đơn nên chấp nhận buổi xem mắt qua sự sắp xếp của người lớn.
Vậy mà vừa mặc xong bộ vest mới, thắt xong cà vạt, đang chỉnh lại nút tay áo trước gương thì một bóng đen xông thẳng vào qua cửa sổ sát đất trong văn phòng, khiến cả tấm kính vỡ tan.
Điệp Ly vừa mới quay đầu thì một bóng người toàn thân bốc cháy lại bay vào từ cửa sổ, chẳng nói chẳng rằng lao vào đánh nhau với bóng đen kia.
Tiếp sau đó, Diệp Ly thậm chí không kịp phản ứng đã bị dư âm của cuộc chiến cuốn bay khỏi cõi đời.
Ngay khoảnh khắc cận kề cái chết, một giọng nói vang lên trong đầu Diệp Ly, toàn bộ không gian xung quanh như bị đóng băng lại.
“Con người, muốn sống tiếp không?”
“...”
“Không muốn á.”
Diệp Ly nhìn cơ thể mình bị kiếm khí chém đôi từ eo, rồi lại bị lửa thiêu đến đen thui, nhắm mắt lại như thể đã chấp nhận cách chết này.
“Nếu tôi cho cậu cơ hội báo thù thì sao, khiến cậu trở thành người mạnh nhất thế giới, muốn giết ai cũng được thì sao?”
Giọng nói trong đầu vẫn lạnh như băng.
“Ừm… Vậy thì tôi lại muốn rồi.” Diệp Ly từ từ mở mắt, khuôn mặt được ánh lửa chiếu sáng nở nụ cười nhẹ, trong mắt phản chiếu ngọn lửa đang bất động.
04: “...”
Nó vốn nghĩ rằng Diệp Ly sẽ từ chối, như thế thì nó có thể sử dụng quyển [Làm thế nào để dụ một ký chủ tiềm năng hoàn thành quá trình ràng buộc].
Không ngờ người này vừa nghe đến chuyện được báo thù là gật đầu cái rụp. 04 âm thầm gắn nhãn “thù dai” cho ký chủ của mình.
Cơ mà nó thấy bản thân có hơi thích Diệp Ly rồi, kiểu tính cách này rất hợp khẩu vị của nó, chỉ có như vậy bọn họ mới có cơ hội tranh giành Thần vị tối cao.
“Vậy thì hoàn tất việc xác nhận hiệp nghị.” 04 nói chậm rãi: “Hiện tại tình hình khá tệ, tôi sẽ dùng cơ hội duy nhất để đưa thời gian của cậu nhảy ngược về thời điểm phù hợp nhất.”
Vừa dứt lời, trước mắt Diệp Ly tối sầm lại, tiếng lửa cháy và tiếng binh khí va chạm đều biến mất, mọi âm thanh đều bị ngăn cách.
Tích tắc... Tích tắc...
Trong tai Diệp Ly bỗng vang lên tiếng đồng hồ quả lắc, ba cái kim kêu lên từng tiếng “cạch cạch” rõ mồn một.
Anh cảm thấy linh hồn mình đang dần bị rút ra.
Tỉnh lại lần nữa, Diệp Ly đã ngồi trước bàn học quen thuộc.
Anh nhớ rất rõ, hôm đó là do học khuya quá nên nhịn không được mà ngủ gục trên bàn.
“Ting.” Máy tính vang lên tiếng thông báo nhỏ, dọn dẹp rác xong.
Diệp Ly đưa tay tắt phần mềm quản lý, rồi tắt máy tính.
“Cạch.” Anh nhẹ nhàng gập laptop lại.
Sau đó Diệp Ly thu dọn đống sách vở, tư liệu, bài thi bên cạnh, ngẩng đầu nhìn quanh căn phòng với ánh mắt đầy hoài niệm.
Phòng không lớn nhưng được chủ nhân sắp xếp gọn gàng ấm áp, sàn gỗ màu nhạt.
Mép giường có một chiếc tủ quần áo bằng gỗ, chăn ga kẻ sọc phô ra gọn gàng, tia sáng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào chiếc giường đơn, chút hạt bụi lơ lửng di chuyển trong ánh nắng..
Diệp Ly nở nụ cười vừa lòng, đây là căn phòng anh đã sống suốt bao năm, giờ được trở lại, lòng anh tràn đầy vui sướng.
“Tiểu Ly, ăn sáng thôi.” Bỗng nhiên, một giọng nói hiền hòa vang lên ngoài cửa.
“Con biết rồi ba.” Diệp Ly tự nhiên đáp, đi ra mở cửa.
Trước cửa là một người đàn ông với gương mặt hiền hòa, trên người mặc đồ ngủ, khuôn mặt có vài nếp nhăn do thời gian để lại nhưng vẫn toát lên vẻ chín chắn, đĩnh đạc.
Đó là ba của Diệp Ly, Diệp Mục, năm nay 38 tuổi, làm việc tại một công ty lớn.
“Hôm nay dậy sớm vậy à?” Diệp Mục thấy Diệp Ly ra nhanh như vậy, cười hỏi: “Hôm nay là cuối tuần mà.”
“Con dậy sớm ôn bài ấy mà, sắp thi rồi nên muốn chuẩn bị sớm một chút.” Diệp Ly mỉm cười, thuận miệng bịa ra một lý do.
“Ừ, nhưng cũng đừng ép mình quá, cứ từ từ không cần phải vội.”
“Vâng ạ.”
Diệp Ly rất yêu thương gia đình mình, được ở bên họ khiến anh cảm thấy thư thái và yên bình.
Trong phòng tắm, Diệp Ly giương mắt nhìn về phía cái gương.
Người trong gương mặc áo ngủ trắng mỏng, dáng người thanh mảnh, cao khoảng 1m70, tóc đen dài hơi quá tai, mắt màu hổ phách, làn da trắng mịn.
Ngũ quan không phải xuất sắc nhưng gương mặt Diệp Ly luôn mang theo nụ cười dịu dàng, khiến người khác cảm thấy ấm áp, vô hại.
Anh đưa tay nhéo má mình, cảm giác rất tốt, mềm mại, đúng là làn da thiếu niên.
Diệp Ly cầm cốc nước và bàn chải đánh răng của mình lên, nhắm mắt lại bắt đầu đánh răng.
Lúc Diệp Ly đang rửa mặt, một bé gái tóc thắt bím chạy lon ton lại gần, kéo áo anh, nhẹ nhàng nói: “Anh hai, buổi sáng vui vẻ!”
Diệp Ly nghe vậy thì đặt khăn xuống, treo ở bên cạnh, cúi người xoa đầu cô bé: “Buổi sáng vui vẻ, A Âm ngủ có ngon không?”
“Dạ! Em còn mơ thấy anh hai, anh hai biết dùng phép thuật, cưỡi chổi bay đó. Anh xinh đẹp lắm luôn!”
Diệp Ly bật cười, khẽ chọc chóp mũi cô bé: “Làm gì có phép thuật, hơn nữa phải gọi là đẹp trai mới đúng.”
Cô bé tên Diệp Âm, là em gái Diệp Ly, năm nay 4 tuổi, đang học mẫu giáo, ngày thường rất bám anh hai, không tìm thấy người là khóc ngay.
Diệp Ly lấy bàn chải trẻ em và bóp kem đánh răng ra, đưa cho Diệp Âm, tiện tay nhéo cái má mềm mại của cô bé: “A Âm biết tự đánh răng không?”
Cô bé gật đầu, nhận lấy bàn chải đánh răng: “Biết ạ!”
Nói rồi Diệp Âm đứng lên ghế nhỏ, ngẩng đầu nhìn gương chăm chú đánh răng. Diệp Ly ở bên cạnh thì chuẩn bị nước ấm để nhúng khăn rửa mặt.
Khi Diệp Ly lau mặt cho cô bé xong, lại có tiếng bước chân. Một nam sinh nhỏ hơn Diệp Ly vài tuổi dụi mắt đi vào. Thấy Diệp Ly, cậu cười: “Anh, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, A Khâm.” Diệp Ly gật đầu.
Cậu nam sinh này là Diệp Khâm, em trai Diệp Ly, năm nay 15 tuổi, đang học cấp hai, thành tích tốt, lại còn đẹp trai, có thể nói là hot boy của trường.
Sau khi giúp Diệp Âm treo khăn lên, Diệp Ly bế cô bé ra bàn ăn bữa sáng.
Diệp Khâm nhìn bóng lưng hai người, nụ cười trên mặt dần tắt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, như đang suy nghĩ gì đó.
“Thôi để sau hẵng nói vậy...” Cậu khẽ thở dài, rồi cầm lấy khăn lông và bàn chải bắt đầu rửa mặt.
Trong bếp, Diệp Ly đang cầm chén múc cháo cho mọi người, mẹ cậu là Lâm Uyển thì đang vớt trứng luộc.
“Tiểu Ly, dạo này buổi tối ở khu mình không an toàn đâu, con và A Khâm nhớ cẩn thận khi đi học về tối nhé.” Lâm Uyển nhìn Diệp Ly dịu dàng đang đứng cạnh mình, dặn dò đầy lo lắng.
Gia đình Diệp Ly không quá giàu có cũng không quá nghèo khổ, thuộc dạng trung lưu.
Lâm Uyển là luật sư trong một văn phòng luật, chỗ này cũng khá có tiếng ở khu vực. Cho nên bà cũng biết một số chuyện. Gần đây có nhiều học sinh bị theo dõi, quấy rối sau giờ học, chủ yếu là các nam nữ sinh xinh đẹp.
Lâm Uyển cảm thấy rằng con bà đứa nào cũng xinh xắn, dễ thương, tỷ lệ bị theo dõi quá lớn!
Đặc biệt là Diệp Ly, tính tình hiền lành như vậy, bà lo đến lúc đó anh còn chẳng biết phản kháng.
Diệp Ly gật đầu: “Dạ, con sẽ để ý.”
Cậu thuần thục bỏ thêm chút đường trắng vào cháo của mọi người, bưng lên bàn ăn. Diệp Khâm cũng rửa mặt xong. Cả nhà bắt đầu ăn sáng cùng nhau.
Sau bữa sáng, Lâm Uyển và Diệp Mục đi làm, Diệp Âm kéo Diệp Khâm xem hoạt hình, Diệp Ly thì dọn dẹp bát đũa đem vào bếp rửa.
Là con trai lớn trong nhà, Diệp Ly năm nay đã 18 tuổi, từ nhỏ anh đã hiểu chuyện, tính tình hiền lành, chưa từng nổi nóng. Lớn lên càng siêng năng trợ giúp việc nhà, chăm sóc em trai em gái.
Thành tích của anh chưa từng trượt xuống, luôn thuộc top 10 trong trường cấp ba trọng điểm, còn biết nhiều thứ tiếng.
Người quen ai cũng khen Diệp Ly hết lời, họ hàng nhìn vào cũng không khỏi ngưỡng mộ cha mẹ cậu, có đứa con ngoan ngoãn hiếu thảo như vậy đúng là kiếp trước cứu vớt cả hệ ngân hà mới có được.
Cũng nhờ tính cách ấy, sau này khi bước chân vào thương trường, Diệp Ly quen biết được không ít bạn bè tốt, mọi người đều thích cùng anh tâm sự tình cảm.