◎ Được một con mèo gánh team ◎

Trò chơi được nhắc đến bên dưới bài viết lại chính là trò mà Hứa Gia hay chơi nhất.

Bài viết tìm đồng đội chơi game này xuất hiện ở những nơi khác thì rất hợp lý, nhưng nếu xuất hiện ở cái nơi tụ tập của mèo chó này thì lại vô cùng vô lý.

Hứa Gia suy nghĩ, chẳng lẽ ngoài mèo và chó, con người cũng có thể lướt diễn đàn này?

Cô hoàn toàn không nhận ra rằng mình suýt chút nữa đã bị loại khỏi phạm vi con người, và cô cũng đã quên mất bài viết của mèo hoang về việc khám sức khỏe.

Cô nhấn vào bài viết, thấy có một bình luận ở bên dưới.

【Lầu 2: Ha ha, David lại tìm đồng đội à? Khu của chúng ta chỉ có mỗi cậu là biết chơi game thôi.】

ID của người đăng bài là David. Hứa Gia suy nghĩ một chút, rồi nhấn vào trang bình luận.

【Lầu 3: Tôi đây, không phá game, có một chút ý thức.】

Chưa đầy vài giây sau, cô nhận được phản hồi của chủ bài viết:

【Lầu 4: Lầu 3, ID của tôi là "Tôi không phải David", ghi chú là "khu Mèo" rồi thêm bạn với tôi.】

Hứa Gia đăng nhập vào game, tìm kiếm ID của chủ bài viết. Đó là một tài khoản có số liệu chiến đấu rất đẹp, dùng avatar mặc định và chỉ có vài skin.

Sau khi thêm bạn, bên kia nhanh chóng kéo cô vào đội. David không nói một lời nào, mic cũng tắt. Hứa Gia vừa vào đội đã nhấn bắt đầu.

Người chơi tên David này có kỹ năng và ý thức rất tốt, mỗi ván đều chọn các vị tướng sát thủ có độ khó cao. Những pha combo mượt mà của anh ta khiến Hứa Gia ngây người.

Và anh ta có tính cách khá tốt.

Vì hơi căng thẳng, Hứa Gia tung chiêu mà không cần biết đến sự sống chết của đồng đội - Khi David sắp trốn thoát được, thì một con heo như Hứa Gia lại hào hứng bật chiêu cuối, hất David dính chặt vào tường khi chỉ cách trụ một bước.

Hứa Gia gửi liên tiếp mấy câu xin lỗi. David không những không nói gì mà còn hào phóng đến giúp cô bắt người.

Hứa Gia vốn định thăm dò xem David có phải là con người không, chơi vài ván rồi thoát nhưng ngoài việc phát tín hiệu ra thì anh ta cơ bản không gửi tin nhắn hay mở mic, cô cũng không tiện hỏi thẳng.

Huống hồ, David này chơi game không phải là mạnh bình thường, Hứa Gia nằm yên mà thắng cả trận. Sau vài ván, cô không nỡ rời bỏ "ngôi sao" này nên đã chơi cho đến tận rạng sáng.

Trong lúc đó, có một đồng đội không thấy tín hiệu của Hứa Gia, bèn buông vài lời trên kênh chat chung, dùng từ ngữ khá thô tục.

Hứa Gia còn chưa kịp nói gì thì bên David đã liên tục "khẩu chiến", thậm chí vừa farm quái rừng vừa gõ phím, tốc độ nhanh đến mức cả màn hình cũng không thấy tin nhắn của đồng đội kia đâu nữa.

Cô kinh ngạc nhìn những từ ngữ không lặp đi lặp lại của David, âm thầm dọn lính và chụp màn hình lại – sau này ai chửi cô thì cô sẽ sao chép "bài tập" của David để chửi lại.

Đồng đội chửi người khác kia có lẽ cũng không ngờ trên đời lại có một thiên tài gõ phím nhanh đến thế. Vì bị chửi cho tới mức "tự kỷ", cả trận sau đó không nói thêm một lời nào.

Sau ván này, đồng đội đó đã chủ động thêm bạn với Hứa Gia, ghi chú là “Để bạn của cậu mở lớp đi, tôi quỳ xuống học đây”.

Hứa Gia mỉm cười đắc ý, bấm từ chối.

Đến hai giờ sáng, dưới sự dẫn dắt của David, cô đã thắng liên tiếp và chỉ thua một ván vì đồng đội treo máy. David thực sự đã làm được lời hứa "chỉ cần đồng đội biết đi và đừng phá game thì sẽ gánh cả đội".

David gõ chữ trong game: “Không chơi nữa, đi ngủ đây. Lần sau chơi tiếp nhé.”

“Được.”

Hứa Gia tắt game, mở diễn đàn, chấp nhận lời mời kết bạn của David.

【David: Giỏi quá, cậu là người mới hả?】

Hứa Gia không thể phán đoán thân phận của đối phương qua câu này, cô do dự một lúc, rồi thận trọng chỉ trả lời hai chữ.

【Hứa Gia: Đúng vậy.】

Dựa vào tình hình hiện tại, ngoài David và quản trị viên không rõ thân phận, có vẻ diễn đàn này chỉ có một mình cô là con người. Mặc dù không biết cô đã trà trộn vào bằng cách nào, nhưng theo bản năng cô cảm thấy mình nên che giấu thân phận con người.

【David: Khu Mèo chỉ có mình tôi chơi game. Khu Chó hình như cũng có vài con nhưng tôi không muốn chơi với chúng. Lần sau chơi cùng tôi nhé?】

Xem ra David không phải là người, quả thực là một con mèo, không chỉ vậy mà lại là một con mèo chơi game rất giỏi.

Là người chơi đơn vạn năm, Hứa Gia nhanh chóng phá vỡ nguyên tắc chơi đơn đến cùng của mình, trả lời David: “Được.”

Dù sao thì ai mà có thể từ chối một con mèo biết chơi game và còn biết bênh vực mình chứ.

Hứa Gia bỗng nhiên rất tò mò không biết chó nhà ai lại biết chơi game. Nếu có thể lập một đội năm người cùng với cả mèo và chó thì…

Cô nhận ra mình cũng không thể từ chối những con chó biết chơi game.

Nhưng mèo và chó làm sao chơi game được? Điện thoại của chúng từ đâu mà có? Tại sao chúng lại có thể đọc hiểu chữ của con người?

Móng vuốt của mèo ngắn như vậy, làm sao David có thể vừa đổi trang bị ba lần trong một giây mà vẫn kịp phát tín hiệu "rút lui" chứ?

Ngón tay của Hứa Gia khá dài, với tốc độ "bà già" của cô, cô chỉ có thể vừa ấn chiêu cuối vừa đầu hàng.

Cô gác lại những thắc mắc trong lòng, quyết định sau này sẽ từ từ tìm hiểu.

【Hứa Gia: Cậu học chơi game bằng cách nào vậy?】

【David: Thằng đệ của tôi chơi thể thao điện tử, tôi xem qua hai lần là biết.】

Hứa Gia chua chát nghĩ: “Có người chơi mấy năm mới lên được cấp cao, có con mèo chỉ nhìn qua hai lần đã có thể gánh được con người. Con mèo này mà không được đi thi đấu thể thao điện tử thì thật là đáng tiếc.”

Đến đây thì cuộc trò chuyện tạm dừng. Cô đang định vào khu Chó để tìm bài viết mới, xem rốt cuộc con chó nào chơi thể thao điện tử thì David lại gửi tin nhắn riêng đến.

【David: Sao trong game của cậu lại có nhiều skin thế?? Làm sao cậu có được vậy!】

Sau khi có điều kiện kinh tế, Hứa Gia thường mua skin cho những vị tướng hay dùng, trong khi tài khoản của David chỉ có những skin được tặng từ sự kiện.

Nghe giọng điệu ngạc nhiên của David, chắc hẳn mèo và chó không thể nạp tiền vào game.

【Hứa Gia: Tôi có cách đặc biệt để có được skin】

【David: Có thể giúp tôi lấy một cái không? Tôi có thể đổi thứ khác với cậu.】

Sau khi hỏi David muốn skin của vị tướng nào, Hứa Gia đã vào game tặng skin cho David.

【Hứa Gia: Không cần đổi đâu, skin này tôi tặng cho cậu.】

Hứa Gia từ chối yêu cầu trao đổi vật phẩm một cách kiên quyết của David. Cô nghĩ, một con mèo thì có thể đổi thứ gì với cô, thức ăn cho mèo à?

Hơn nữa, David vừa giỏi lại vừa bênh vực cô, còn chủ động đề nghị làm đồng đội. Tặng một skin cho "ngôi sao gánh team" tương lai như một món quà gặp mặt là hoàn toàn hợp lý.

Hứa Gia lại lướt khu Chó một lúc, sau đó bị mấy con chó Husky phá nhà chọc cười không khép được miệng. Gần bốn giờ sáng cô mới chịu đặt điện thoại xuống, đi ngủ với những suy nghĩ kỳ diệu như "Mình được một con mèo gánh team" và "Đồng đội của mình hóa ra là một con mèo".

Hứa Gia bị điện thoại của nhân viên giao hàng làm tỉnh giấc. Cô xuống kiểm tra đơn hàng, rồi mang điện thoại mới về phòng.

Mở thư mục “Ảnh” trên máy tính, cô chọn đại một bức ảnh mình chụp hồi đại học làm hình nền điện thoại, sau đó cài đặt những ứng dụng thường dùng, cắm sim và kết nối Wi-Fi.

Vừa đăng nhập vào X-chat, Hứa Gia đã nhíu mày khi nhìn thấy hơn chục tin nhắn từ Lưu Hạo.

Lưu Hạo là đồng nghiệp cùng nhóm với cô, dù làm chung hơn một năm mà chẳng có giao thiệp gì.

Cho đến một tuần trước, Hứa Gia tan làm muộn thì trời bỗng đổ mưa. Mọi người đều đã về hết, chỉ còn Lưu Hạo bối rối đứng ở cổng công ty.

Ở chỗ làm của Hứa Gia lúc nào cũng có sẵn một chiếc ô, hôm đó cô lại mang theo một chiếc khác. Thế là, vì lòng tốt với đồng nghiệp, cô đã cho Lưu Hạo mượn một chiếc ô.

Bây giờ nghĩ lại, Hứa Gia chỉ muốn quay về quá khứ tát cho bản thân một cái vì đã "nhiều chuyện".

Từ hôm đó, Lưu Hạo cứ thỉnh thoảng lại nhắn tin cho cô. Người này vừa sến sẩm vừa tự luyến, Hứa Gia thường chọn cách phớt lờ.

【Lưu Hạo: Sao hôm qua không trả lời tin nhắn của anh? Có chuyện gì quan trọng hơn anh sao?】

【Lưu Hạo: Hôm nay có muốn đi xem phim không? Phim khoa học viễn tưởng mới ra hình như hay lắm.】

【Lưu Hạo: Haha! Anh cho em một cơ hội mời anh đi xem phim đấy, phải trân trọng nhé. [/hoa hồng/ngón cái]】

【Lưu Hạo: Chín giờ rồi sao còn chưa trả lời tin nhắn? Tiểu Hứa à, em mà cứ ngủ nướng thế này sau này không lấy được chồng đâu.】

【Lưu Hạo: Haha, nếu em ở bên anh, anh sẽ cho phép em ngủ đến mười giờ rồi mới nấu cơm đấy.】

..

Hứa Gia cầm điện thoại đưa ra xa khỏi mặt một chút, cô nhíu mày nheo mắt, cảm thấy chưa bao giờ trong đời mình lại cạn lời đến thế.

Cô nhớ mấy hôm trước Lưu Hạo chưa sến súa đến mức này, không biết hôm nay anh ta đã đả thông được kinh mạch nào mà liên tiếp gửi hơn chục tin nhắn khó chịu như vậy.

Sự giáo dục tốt của Hứa Gia không cho phép cô chửi bậy, vì thế cô trực tiếp chặn và xóa Lưu Hạo trong một nốt nhạc, rồi vui vẻ đi vệ sinh cá nhân.

Sau khi làm xong bữa sáng đơn giản, cô gom rác của tối qua và sáng nay vào một túi, rồi từ từ đi xuống lầu.

Cô xách hai theo túi rác, lúc đang định mở nắp thùng rác thì bên trong vang lên hai tiếng "meo meo" yếu ớt.

Cô vén nắp thùng lên, thò đầu nhìn vào bên trong. Trên đống rác cao ngất ngưởng, có một con mèo nhỏ lông hoa loang lổ đang nằm.

Con mèo nhỏ chỉ bằng bàn tay khó chịu di chuyển móng vuốt trên đống rác bẩn thỉu và bốc mùi. Hứa Gia nhận thấy móng vuốt trước của nó hình như đang chảy máu.

Cô do dự một lúc, rồi vẫn đưa tay ra với con mèo.

Tay cô vừa chạm vào mèo thì một giọng nam đã ngăn lại.

“Đừng động.”

Giọng nói này hơi quen thuộc, vừa trầm vừa khàn, cứ như phát ra từ sau một lớp vải.

Hứa Gia quay đầu lại, đó là người đàn ông đã bắt mèo hôm qua, anh ta vẫn đeo khẩu trang và găng tay đầy đủ. Cô đã nghe được cuộc trò chuyện của họ khi nhốt mèo vào lồng hôm qua, giọng nói trầm ấm và hay của người đàn ông này khiến cô nhớ mãi không quên.

Độc đáo hơn cả giọng nói của anh ta là đôi mắt, Hứa Gia chỉ nhìn một lần đã nhớ.

Người đàn ông trang bị đầy đủ, Hứa Gia nhận ra anh chắc là đến cứu con mèo nhỏ này, cô lùi lại một bước để nhường chỗ.

Lúc này cô mới nhớ lại bài viết kia: “Con người mà đại ca liên hệ đúng là đáng tin cậy”.

Nửa đầu buổi tối hôm qua, cô đắm chìm trong cú sốc chó mèo biết lên mạng, nửa buổi tối sau thì kinh ngạc trước trình độ chơi game của David nên cô hoàn toàn không nhớ đến chuyện này.

Không biết đại ca của đám mèo kia rốt cuộc là ai, nó đã liên hệ với những người này bằng cách nào và người đàn ông này có biết về diễn đàn đó không?

Một tay người đàn ông bế con mèo ra, một tay mở chiếc lồng đặt dưới chân. Suốt quá trình, con mèo nhỏ rất ngoan ngoãn nhìn người đàn ông, móng vuốt cũng không hề động đậy.

Hứa Gia thấy sức khỏe của con mèo nhỏ đã có chỗ dựa, bèn quay người định đi nhưng người đàn ông đó đã gọi cô lại.

“Muốn đi xem ở tiệm thú cưng không? Nó ở ngay cạnh Phú Lệ Danh Thành, tiệm thú cưng Lạc Vinh.”

Hứa Gia không muốn nhận lời mời của người lạ. Cô nhìn người đàn ông đang có vẻ căng thẳng một cách kỳ lạ.

Có vẻ như sợ cô từ chối, người đàn ông bèn tung ra "chiêu cuối": “Chào đàn chị Hứa Gia, tôi là Hoắc Thư Ngôn, cũng học ngành tài chính, theo giáo viên hướng dẫn Triệu Quyên. Tôi có nghe nghe bà ấy nhắc đến chị.”

Hứa Gia thấy người đàn ông này hơi kỳ lạ, giọng điệu khi anh giới thiệu bản thân rất đều đều, như thể đang đọc sách vậy.

Tuy nhiên, vì Hoắc Thư Ngôn là đàn em của cô, cô do dự một lát rồi vẫn đồng ý.

Hứa Gia muốn hỏi bọn họ đã liên hệ với mèo bằng cách nào, nhưng lại cảm thấy vấn đề này khó mở lời.

Dù sao thì họ cũng không thân. Nếu người đàn ông này thực sự không biết về cái diễn đàn kỳ lạ kia, việc tùy tiện nói cho anh về Liên minh Mèo Chó có thể mang lại phiền phức cho cô, thậm chí có thể gây phiền phức cho cả những con mèo, con chó kia.

“Đàn chị, sau này thấy mèo hoang đừng dùng tay chạm vào nó.” Hoắc Thư Ngôn vừa đi phía trước vừa đột nhiên nói: “Một số mèo hoang mang mầm bệnh, chó hoang cũng vậy.”

Hứa Gia nhìn vành tai và cổ hơi ửng đỏ của Hoắc Thư Ngôn rồi đáp "được". Cô siết chặt chiếc áo sơ mi đang mặc, tự hỏi thời tiết se lạnh như thế này mà sao anh lại cảm thấy nóng được nhỉ.

Cửa hàng thú cưng quả thật rất gần khu chung cư, sau mười phút đi bộ, Hứa Gia đã nhìn thấy mặt tiền cửa hàng.

Trước cửa tiệm có một anh chàng đẹp trai với mái tóc đuôi ngựa cao, trông rất nghệ sĩ đang đứng. Anh ta nhướng mày khi thấy Hứa Gia nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm.

Hoắc Thư Ngôn giới thiệu với Hứa Gia: “Đây là bạn tôi, Liễu Sóc. Tiệm này là của cậu ấy, tôi chỉ đến giúp đỡ ở tiệm thôi.”

Hứa Gia cười cười: “Chào anh, tôi là Hứa Gia.”

Cô cứ nghĩ người đàn ông trông như nghệ sĩ này là khách hàng, không ngờ lại là chủ tiệm. Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Liễu Sóc cười híp mắt gật đầu: “Chào cô, tôi biết cô, đã ngưỡng mộ từ lâu.”

Anh ta liếc sang một bên rồi ho một tiếng, nói thêm: “Trên bảng vàng của trường có ảnh của cô, ngưỡng mộ đã lâu.”

Hứa Gia đang mải ngắm nghía tiệm thú cưng với đầy đủ trang thiết bị nên không để ý đến lỗ hổng trong lời nói của Liễu Sóc - bảng vàng được thay mỗi năm, việc Hứa Gia lên bảng là từ năm nhất, anh ta xem ảnh ở đâu?

Lời tác giả:

Tôi cũng muốn David gánh team cho tôi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play