Ngày thứ hai, mọi người nhìn thấy Văn cô cô tuy rằng cơ thể vẫn yếu ớt, nhưng rõ ràng trông trẻ hơn vài tuổi, đôi mắt đều như muốn rớt ra ngoài. Mọi người nhao nhao vây quanh Dạ Dao Quang hỏi có phải có bản lĩnh phản lão hoàn đồng không.
“Có chứ, cho nên các ngươi ngàn vạn đừng đắc tội ta. Ngày nào đó ta không vui liền biến các ngươi thành những tiểu hài đái dầm.” Ánh mắt Dạ Dao Quang hàm chứa ác ý thật sâu lướt qua Tiêu Sĩ Duệ mấy người.
Nghĩ nghĩ cái hình ảnh tốt đẹp đó, vài người tức khắc nhảy ra xa Dạ Dao Quang.
“Tiểu Xu chọc ghẹo các ngươi thôi, trên đời này nào có bản lĩnh này.” Ôn Đình Trạm không khỏi khẽ cười nói: “Người ta sẽ già đi vì bệnh tật. Tiểu Xu loại bỏ bệnh tật trong cơ thể Văn cô cô, tự nhiên sẽ trông trẻ hơn một chút. Kỳ thật Văn cô cô vốn dĩ vẫn còn phong hoa, đây mới là dung mạo nàng nên có.”
Mọi người suy nghĩ, cũng là cái lý này.
“Ngươi đã nói thế nào để thuyết phục Văn cô cô gật đầu.” Dạ Dao Quang lúc này mới rảnh rỗi thỏa mãn sự tò mò của mình.
“Công tâm.” Ôn Đình Trạm cao thâm khó đoán, cho hai chữ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT