Lời của sơn trưởng vừa dứt, những người quen Ôn Đình Trạm đều đưa ánh mắt lại đây. Những người không quen cũng theo ánh mắt của mọi người nhìn lại, trong lúc nhất thời họ trở thành tiêu điểm của toàn trường. Mà trung tâm của tiêu điểm tự nhiên là Ôn Đình Trạm, đối mặt với sự chú ý nhiều như vậy, hắn vẫn như cũ sắc mặt bình đạm, ôn hòa, trầm ổn.
Lập tức làm sơn trưởng càng thêm yêu thích Ôn Đình Trạm, liền vẫy vẫy tay, liền có một đồng tử bưng một cái khay phủ lụa đỏ lên trước. Sơn trưởng nói: “Từ xưa thư viện đều sẽ ban thưởng cho những người ưu tú trong học tập. Bộ bút mực này là một trong những bộ yêu thích nhất mà lão phu đã sưu tầm nhiều năm qua. Hôm nay liền đem nó tặng cho Ôn Duẫn Hòa, để khích lệ chư vị học sinh, lấy đó làm gương, cần cù khổ học.”
Sơn trưởng nói xong, Ôn Đình Trạm liền đứng lên, từ từ đi đến giữa chính đường. Sơn trưởng tự mình nhận lấy đưa cho Ôn Đình Trạm. Ôn Đình Trạm hai tay giơ cao hơn đầu, vươn tay tiếp lấy: “Học sinh đa tạ sơn trưởng coi trọng, chắc chắn sẽ chăm học không ngừng, học tập người giỏi, thấy không hiền thì tự xét lại mình.”
Sơn trưởng tỏ vẻ thực vui mừng, tiếp theo lại lần lượt khen thưởng mười học sinh hạng Giáp. Cuối cùng nói một vài lời cổ vũ cho chư vị học sinh, sau đó tan họp. Mọi người có thể trở về học xá. Bất quá đa số mọi người đều đi đến xem bảng niêm yết một lần nữa, bên cạnh dán bài giải của Ôn Đình Trạm và mười người hạng Giáp. Ngay cả Văn Du cũng lại gần đi xem, xem xong của Ôn Đình Trạm lại nhìn của Dạ Dao Quang, giữa hai bên kém một khoảng rất xa, vô luận là lập ý hay là phá đề đều không phải một lối suy nghĩ, nghi vấn trong lòng cũng liền dập tắt.
“Ngươi chẳng lẽ còn nghi ngờ Duẫn Hòa và Tiểu Xu sẽ gian lận?” Thấy Văn Du tinh tế so sánh như vậy, Tần Đôn đi cùng hắn không khỏi hỏi.
“Ta sao lại là người như vậy.” Văn Du cười cười: “Thành tích của Tiểu Xu và biểu hiện ngày thường khác xa. Duẫn Hòa là một người quan sát rất tinh tế, hiểu rõ nhân tâm đến cùng cực. Ta chỉ là suy nghĩ có phải Duẫn Hòa sớm đã căn cứ vào lời nói, hành động ngày thường của các phu tử mà đoán ra đề thi, sau đó trước tiên cho Tiểu Xu gợi ý một phen không. Không phải vì chuyện đánh cược này, đã đánh cược thì phải chịu thua. Ta chỉ là muốn biết ta và Duẫn Hòa chênh lệch rốt cuộc lớn đến cỡ nào.”
“Vậy ngươi đã nhìn ra chưa?” Tần Đôn lại hỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play