Lần này Sở Phi Dương chẳng khách khí, mười nghìn tệ này cậu còn thấy ít.

Tiền mới, toàn tờ một trăm, dày cộp một chồng, rõ ràng vừa rút từ ngân hàng ra, bên ngoài còn quấn giấy niêm phong.

“Nếu cô đã vì muốn theo đuổi cuộc sống mới mà ngay cả con cũng không cần, vậy thì dứt khoát viết giấy từ mặt đi.” Sở Phi Dương đưa ngón tay gõ gõ lên chồng tiền.

“Bạc trắng đặt giữa bàn rồi hai bên thỏa thuận cho xong, thế nào?”

“Từ mặt?” Trương Diễm Như hơi kinh ngạc. Ánh mắt cô ta liếc sang thằng bé đầu đen nhỏ xíu bên cạnh — Sở Mộc Thịnh. Trong mắt hiện lên một tia ghét bỏ. Nhưng dù sao cũng là đứa do mình sinh ra, lại còn là con của người kia, cắt đứt sạch sẽ như vậy thì cô ta vẫn hơi không nỡ.

Lưu Hồng vừa cười vừa nói: “Cắt đứt cũng tốt, để đứa nhỏ thành thật theo ba rồi sau này Sở tiên sinh tái hôn cũng tiện.”

Đã móc ra mười nghìn tệ thì cắt cho sạch sẽ là tốt nhất, khỏi để Trương Diễm Như nuôi lòng hai dạ.

“Anh sẽ đối xử tốt với nó, đúng chứ?” Trương Diễm Như trong lòng vẫn có chút lấn cấn, không hiểu sao cứ cảm thấy không thể viết giấy từ mặt, viết rồi thì sẽ không còn đường quay lại nữa.

Sở Phi Dương nhếch môi cười nhạt: “Nếu lo lắng, vậy cô đem nó về mà nuôi? Mười nghìn tệ này tôi không cần, coi như tôi làm ba còn có chút lòng.”

Trương Diễm Như không ngờ mấy năm không gặp thì Sở Phi Dương giờ lại hờ hững như vậy.

Nhưng cô ta tuyệt đối không thể đem con về nuôi. Hiện giờ thân phận cô ta còn chưa bám chắc được Lưu gia, vốn dĩ cũng chỉ dựa vào tình nghĩa quen biết từ hồi đại học. Huống chi Lưu Hồng cũng là tái hôn, nhà họ Lưu coi trọng việc cô ta là sinh viên, có thể phân cho công việc tốt nên mới chấp nhận.

Chứ nhà họ Lưu vốn dĩ không muốn nhận đứa con riêng ở quê, cô ta nào dám mang nó về?

“Không cần phải từ mặt đi? Sau này xa cách, tự nhiên cũng không còn qua lại.” Trương Diễm Như không muốn viết giấy từ mặt.

Sở Phi Dương nói: “Tôi chẳng phải sợ cô trở mặt hay sao? Lỡ mà về sau cô không sinh được, rồi lại chạy tới giành con của tôi thì sao? Hay cô tưởng tôi coi tiền như rác, nuôi con lớn cho cô rồi để cô hái đào?”

Ông già thật thì đã bị bà ta lừa thế đấy, nhưng cậu không phải ông già kia nên dĩ nhiên sẽ không chịu thiệt.

Giấy từ mặt là nhất định phải viết. Không viết, vậy con để cô ta tự nuôi.

Chứ ngày nào cũng nhìn thằng nhóc “tiểu tra nam” này ở trước mặt, nhớ đến cảnh nó khiến mẹ ruột mình chịu uất ức thì cậu thật sự muốn bóp chết nó.

“Thế nào? Luyến tiếc?” Giọng Lưu Hồng dịu dàng, nhưng trong mắt đầy khó chịu, đối với thằng bé thì ghét bỏ thấy rõ.

Trương Diễm Như níu lấy cánh tay Lưu Hồng, nũng nịu: “Tất nhiên là có chút luyến tiếc, dù sao cũng là con em sinh ra. Nhưng vì anh Hồng, em… em nguyện ý.”

Sở Phi Dương thấy cảnh này mà buồn nôn, vội bưng ly cà phê lên uống một ngụm.

Không nói thì thôi, chứ giờ mấy quán cà phê kiểu Tây này đều do người nước ngoài mở nên ít nhất cũng là du học sinh trở về. Họ dùng hạt cà phê thật, pha ra thơm ngát.

Cái quán cậu chọn hôm nay khách cũng khá đông, bánh ngọt kiểu Âu cũng thơm nức, đầu bếp sau bếp còn toàn người ngoại quốc.

Trương Diễm Như kêu phục vụ mang giấy bút, thật sự viết giấy từ mặt.

Ký tên còn bắt Sở Phi Dương cùng ký, để chứng minh từ nay về sau cô ta và đứa nhỏ không còn liên quan. Cũng ngầm nhắn nhủ với Sở Phi Dương, bất kể sau này Sở gia ra sao thì cũng đừng tới tìm cô ta.

Cô ta cho được mười nghìn tệ thì đã coi như tận tình tận nghĩa.

Mặt Sở Mộc Thịnh tái nhợt. Dù còn nhỏ nhưng nó cũng hiểu. Từ trước vốn không thân thiết với mẹ ruột, nhưng nhìn tận mắt mẹ viết giấy từ mặt thì nó vẫn đau lòng.

“Mẹ, mẹ thật sự không cần con sao?” Thằng bé lại hỏi lần nữa, giọng rất nghiêm túc.

Trương Diễm Như không dám nhìn vào mắt nó, chỉ nói: “Mẹ phải có gia đình mới. Sau này thì con cứ ở với ba con mà sống. Nhớ nghe lời, đừng làm ba giận.”

Nói xong cô ta đứng dậy, kéo tay Lưu Hồng: “Anh Hồng, đi thôi.”

Không hiểu sao trong lòng cô ta lại đập mạnh, cứ có cảm giác như vừa đánh mất thứ gì quan trọng lắm.

Sở Phi Dương thu tiền cùng tờ giấy về, quay sang hỏi Sở Chiêu Chiêu: “Uống sữa không?”

Sở Chiêu Chiêu lắc đầu. Từ nhỏ hầu như chưa bao giờ uống sữa bò, vừa nãy uống thử một ngụm thì chỉ thấy một mùi tanh, thật sự khó uống.

Chờ hai ba con rời quán, nhân viên phục vụ liền bưng ly sữa còn đầy về quầy.

Đứa nhỏ vốn không hiểu thế nào là thứ ngon, chỉ biết rằng mình không thích uống sữa bò thôi. Ngày thường chẳng ai chịu chừa cho một bát to thế này, hôm nay coi như được tiện nghi một phen.

Đã giữa trưa, Sở Phi Dương sờ bụng, tìm một quán mì mà đi vào.

Năm 1989, đã có không ít người bắt đầu buôn bán, thậm chí mở tiệm ăn để cạnh tranh với quán cơm quốc doanh.

Hiện tại phiếu gạo dần dần bị bỏ, chỉ cần có tiền là mua được lương thực. Nhưng lương bổn vẫn còn sử dụng, mua vượt cân số thì giá sẽ đắt hơn một chút.

Dù vậy cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc những người có vốn mở quán ăn. Con phố này coi như phồn hoa nhất nhì thành phố, riêng tiệm cơm tư nhân cũng phải năm sáu nhà.

Đó đã tính là nhiều lắm rồi.

Sở Phi Dương gọi hai bát mì cà tím kho thịt. Một bát giá hai mao rưỡi, không đắt, sợi mì là tam hợp bột, bát cũng rất to, bên trên phủ kín một lớp cà tím kho còn có lẫn thịt vụn.

Chiêu Chiêu sớm đã đói meo, vùi đầu ăn ngấu nghiến. Với nó mà nói, được ăn một bát mì tam hợp cà tím kho thịt thế này đã là rất tốt rồi. Tuy giờ là thời kỳ cải cách, nông dân có ruộng của mình, nhưng vẫn tiếc không dám ăn lương thực tinh.

Một tháng được ăn mì sợi hai ba lần đã tính là khá, phần lớn thời gian vẫn chỉ ăn bánh ngô, bánh bột bắp, hoặc khoai lang khoai tây hấp.

Sở Phi Dương ăn một miếng thì nhíu mày.

Tỉ lệ tam hợp bột không đúng, dẫn đến mì sợi kém độ dẻo và không trơn mượt. Cà tím kho quá lâu, ăn vào thì nát mềm trông chẳng còn tí độ nhai. Thịt vụn cũng không xử lý gì, còn lộ ra mùi tanh.

Trong mắt cậu, bát mì này còn chẳng bằng món mì tập sự ngày đầu tiên đồ đệ cậu nấu.

Nhưng vào lúc này, coi như đã là thứ ngon rồi. Quán mì nhỏ ngồi chật người, ai nấy đều vùi đầu ăn, ăn rất hăng say.

Sở Chiêu Chiêu tự mình ăn hết cả một bát to, canh cũng uống sạch sẽ.

Nó ngẩng đầu lên, thấy trong bát của cha còn thừa không ít nên bèn hỏi:

“Ba, sao ba không ăn hết vậy?”

Sở Phi Dương nuốt sợi mì trong miệng, thật sự khó nói. Chẳng lẽ bảo vì mình quá kén ăn, không nuốt nổi thứ khó ăn như vậy sao? Lời này nếu ở thời đại của cậu thì chỉ coi như chê đầu bếp quán nhỏ tay nghề tệ, chẳng có bản lĩnh mà còn mở tiệm.

Nhưng ở lúc này, nói ra rất dễ bị mắng là thành phần có vấn đề. Mì cũng thấy khó ăn?

Sở Phi Dương cũng chẳng dám lắm lời, chỉ cố nuốt hết chỗ còn lại rồi bảo:

“Đi thôi, mau về nhà.”

Trong túi còn để hẳn mười nghìn tệ, không về nhanh thì không yên tâm được.

Lúc đến cậu xách theo túi vải, bên trong đựng khoai lang phơi khô. Vì Trương Diễm Như thích ăn, mỗi năm nhà đều giữ lại mấy củ nhỏ, rửa sạch rồi chưng phơi ba lượt làm thành khoai lang khô, ngọt và dẻo.

Năm nào cũng gửi cho Trương Diễm Như một ít để nàng ăn dần ở trường.

Lần này cậu cũng mang theo hơn chục cân, nhưng chẳng cho cô ta củ nào, trong túi chỉ còn chồng tiền nặng trịch mang về.

Trên xe buýt người không nhiều, Sở Mộc Thịnh ngồi cạnh cửa sổ, chẳng mấy chốc gục đầu khóc thút thít. Nó như vừa hiểu ý tứ của Trương Diễm Như: từ nay về sau nó sẽ không còn mẹ nữa, một chút hy vọng cũng không còn.

Sở Phi Dương không dỗ.

Cậu vốn chẳng định nuôi Sở Mộc Thịnh thành con trai thật sự. Để nó chịu đả kích một chút cũng tốt, sau này biết cách đối nhân xử thế, khỏi sống ỷ lại rồi vênh váo.

Khi về tới trấn, mắt Sở Chiêu Chiêu đã sưng húp. Nó đáng thương nắm tay Sở Phi Dương rồi run giọng hỏi:

“Ba ơi, mẹ thật sự không cần con nữa sao?”

Sở Phi Dương gật đầu:

“Đúng vậy, mẹ con chê nghèo ham giàu, thấy nhà ta nghèo nên bỏ đi. Bao năm nay nhà mình vét sạch nồi niêu cũng cố cho cô ta học đại học, cuối cùng cô ta leo được chức cao thì lại toan tính gả cho người khác có tiền.”

Nói xong, cậu nhìn phản ứng của Sở Mộc Thịnh.

Đứa nhỏ còn không hiểu chê nghèo ham giàu là gì, trong thôn ai cũng nghèo cả, mà nhà Sở coi như sống không tệ.

Nhưng trẻ con vốn có lòng hiếu thắng, nó nghẹn ngào khóc, vừa khóc vừa gào:

“Sao mẹ có thể như vậy được? Sau này nếu con kiếm tiền, một xu cũng không cho mẹ tiêu. Con không cần mẹ nữa, con không có mẹ!”

Nhìn dáng vẻ ấy, quả thật đáng thương.

Sở Phi Dương chỉ nhẫn nại hờ hững dỗ vài câu: “Lần nào cũng thi đứng cuối thì kiếm đâu ra tiền? Con xem con vừa gầy vừa nhỏ, ra ngoài nhặt rác cũng chẳng tranh nổi với người khác.”

Đứa nhỏ khóc thảm thiết hơn, gần như từ trấn trên khóc suốt một đường về thôn.

Bà Sở thấy cháu trai khóc lóc trở về mà không thấy Trương Diễm Như, trong lòng cũng đoán được phần nào. Bà ôm cháu, rồi lại lo lắng nhìn đứa con trai thứ ba.

Năm đó thằng bà cố chấp, nhất quyết cưới Trương Diễm Như về, ai khuyên cũng không nghe. Cưới về rồi chẳng khác gì cưới tổ tông, việc gì cũng không động tay, ngay cả nước rửa chân cũng bắt chồng hầu hạ.

Sinh con xong lại đòi đi học đại học, thi hai năm mới đậu, đi một lần là chẳng thèm về nữa.

Khi đó, bà Sở đã biết con dâu này không giữ nổi, nhưng nhìn con trai vẫn hết lòng chờ đợi thì bà vừa nóng ruột vừa xót xa.

“Bà ơi, mẹ không cần con nữa.” Sở Chiêu Chiêu vừa thấy bà liền òa khóc lớn. Nó cố nhịn suốt đường, cuối cùng cũng có chỗ để mặc sức khóc.

“Không sao, mẹ con không cần con thì còn có bà. Bà với ông đều thương con.” Bà vừa dỗ cháu vừa lau mặt cho nó, rồi lại quay sang nhìn con trai, trong mắt toàn lo lắng.

Sở Phi Dương xua tay: “Mẹ, con không sao. Bao nhiêu năm treo lơ lửng, giờ cũng coi như xong. Trương Diễm Như phận cao nên con cũng chẳng buồn cưỡng cầu gì nữa.”

Trời vẫn chưa tối, mấy anh chị dâu cùng em trai đều đang bận ngoài ruộng, nào là bắp nào là cải, đều phải chăm nom.

“Trong nồi có chè đậu xanh.” Bà Sở định nói gì, nhưng rồi lại thôi.

Sở Phi Dương múc một bát, ừng ực uống sạch, cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn.

Bà Sở vốn là người phụ nữ nông thôn truyền thống, ngày thường đối với con cháu thì hiền từ nhưng với người ngoài thì đanh đá chẳng vừa. Có lần nhà bị trộm rau, bà đứng ngay phố mắng suốt mấy ngày liền, mắng đến khó nghe.

“Mẹ.” Sở Phi Dương lấy ra một vạn đồng từ túi vải.

“Khoai lang khô con mang về rồi, không định đưa cho kẻ vong ân. Đây là tiền Trương Diễm Như đưa, bảo là bồi thường cho nhà ta. Còn có đơn ly hôn, mẹ nhớ cất kỹ, nhỡ đâu sau này cô ta lại đòi về tranh giành thì phiền lắm.”

Bà Sở nhìn thấy trên mặt con trai không có vẻ gì là thương tâm, cuối cùng mới thở phào rồi chỉ bĩu môi oán trách:

“Nhà ta đã đối xử với nó thế nào, vậy mà vừa bước chân về nhà đã chẳng động tay vào việc gì, cơm không nấu nước không bưng, đúng là tiểu thư nhà giàu. Học được mấy chữ thì làm sao? Học cho chó ăn à.”

“Được rồi mẹ, khỏi nhắc đến cô ta nữa.” Sở Phi Dương kéo ghế dài ngồi xuống, bình tĩnh nói: “Con muốn bàn với mẹ một chuyện, số tiền này nên dùng thế nào.”

“Còn dùng thế nào nữa? Bao năm nay anh con chị dâu cũng chịu không ít khổ, chia ra một phần cho họ. Còn dư lại… thì để dành cho Chiêu Chiêu, mai sau cưới vợ.”

Sở Phi Dương thầm nghĩ, chờ Sở Mộc Thịnh lớn lên cưới vợ thì chừng này tiền đâu có đủ. Với lại, nó cưới vợ thì liên quan gì đến cậu?

“Con định thôi việc, dùng số tiền này mua cửa hàng nhỏ để làm ăn.” Sở Phi Dương thản nhiên nói: “Mẹ, con không muốn làm công nhân nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play