Ví dụ như nhà họ Hứa hay nhà họ Thẩm.

Người đầu tiên Ngu Hân nhìn thấy là Thẩm Sơ Ngôn.

Anh đi cùng Sở Nhất Lãng, hôm nay cả hai đều mặc tây trang, Thẩm Sơ Ngôn chọn màu trắng, còn Sở Nhất Lãng mặc màu xám, hai người đi cạnh nhau nhưng ánh mắt của mọi người hầu như đều dừng trên người Thẩm Sơ Ngôn, Sở Nhất Lãng lập tức biến thành phông nền.

So với Thẩm Sơ Ngôn thì Sở Nhất Lãng nhanh hơn một bước phát hiện ra Ngu Hân, phản ứng của anh hơi khoa trương, mắt mở to, nhìn chằm chằm vào cô, chỉ thiếu mỗi việc giơ tay vẫy gọi.

Ngu Hân giả vờ như không nhìn thấy, dời tầm mắt đi chỗ khác.

Sở Nhất Lãng lập tức quay sang nhắc Thẩm Sơ Ngôn:

“A Ngôn, đoán xem tôi vừa thấy ai?”

Thẩm Sơ Ngôn hỏi:

“Ai?”

Sở Nhất Lãng cười đầy thần bí:

“Cậu đoán thử xem.”

Thẩm Sơ Ngôn nhíu mày:

“Đừng vòng vo, muốn nói thì nói, không thì thôi.”

Sở Nhất Lãng xụ mặt:

“Gì chứ, cậu thật chẳng thú vị gì cả.”

Thẩm Sơ Ngôn hỏi lại:

“Thế rốt cuộc cậu có nói không?”

Sở Nhất Lãng đáp:

“Haiz, chính là Ngu Hân, cậu còn nhớ chứ.”

Thẩm Sơ Ngôn nghe đến cái tên ấy, nét mặt hơi thay đổi, anh lập tức đưa mắt nhìn quanh:

“Ở đâu?”

Sở Nhất Lãng ngạc nhiên:

“Ơ, không ngờ cậu cũng để tâm phết đấy.” Đây là lần đầu tiên anh thấy Thẩm Sơ Ngôn tỏ ra quan tâm đến một cô gái khác ngoài Hứa Tố Tố.

“Ngay bên kia, hình như cô ấy đang làm nhân viên phục vụ.” Sở Nhất Lãng đưa tay chỉ về một hướng.

Thẩm Sơ Ngôn nhìn theo, chẳng mấy chốc đã tìm thấy Ngu Hân trong đám đông.

Cô dáng người cao, đi giày cao gót nên còn cao hơn mấy nam sinh một chút, lúc này đang rót rượu cho khách, có không ít đàn ông liếc mắt sang. Bộ đồng phục bình thường mặc trên người người khác thì chẳng có gì nổi bật, nhưng khi khoác lên người cô lại khiến người ta khó mà rời mắt, đó chính là sức hút rất riêng của cô.

Sở Nhất Lãng hạ giọng lẩm bẩm:

“Sao tôi thấy mấy ngày không gặp mà cô ấy lại xinh hơn rồi nhỉ?”

Thực ra Thẩm Sơ Ngôn cũng có cùng cảm nhận, nhưng miệng anh vẫn thản nhiên:

“Thế à, chẳng phải vẫn thế thôi sao.”

Sở Nhất Lãng nhìn chằm chằm vào anh:

“Cậu có gì đó không đúng lắm.”

Với tư cách bạn thân chí cốt từ nhỏ, anh thừa hiểu tính cách Thẩm Sơ Ngôn.

“Lần trước cậu nhờ tôi xin WeChat của cô ấy, cuối cùng có add không?”

Thẩm Sơ Ngôn nhàn nhạt đáp:

“Add rồi.”

Sở Nhất Lãng nhìn anh, chờ mãi vẫn chẳng thấy anh nói thêm gì.

Anh hỏi:

“Rồi sao nữa?”

Thẩm Sơ Ngôn:

“Không sao cả.”

Sở Nhất Lãng trố mắt:

“Gì cơ, hai người chẳng nói chuyện gì à?” Anh thật sự bất ngờ, lần trước anh còn thử bắt chuyện với Ngu Hân vài câu, tuy thái độ của cô có phần lạnh nhạt, nhưng anh nghĩ dự án kia đã do Thẩm Sơ Ngôn nhường cho mình nên cũng không tính theo đuổi, chỉ khách sáo nói đôi ba câu rồi thôi.

Ai ngờ Thẩm Sơ Ngôn add xong thì chẳng tiến thêm bước nào.

Thẩm Sơ Ngôn chỉ khẽ “Ừ”.

Sở Nhất Lãng cười nửa giỡn nửa thật:

“Hóa ra cậu bỏ ra mấy chục triệu chỉ để mở rộng danh sách bạn bè à?”

Thẩm Sơ Ngôn không nói, coi như mặc nhận.

Sở Nhất Lãng lại hỏi:

“Đúng rồi, hôm nay Hứa Tố Tố có đến không?”

Câu này ẩn chứa vài phần ý tứ.

Thẩm Sơ Ngôn:

“Không chắc.”

Sáng nay anh đã hỏi qua Tố Tố, cô bảo buổi tối có hẹn với bạn gái đi ăn, ăn xong nếu còn hứng thì sẽ ghé, không thì thôi.

Sở Nhất Lãng quay đầu nhìn Ngu Hân, nhưng cô đã biến mất:

“Ơ, người đâu rồi? Vừa còn ở kia mà.”

Thẩm Sơ Ngôn cũng nhìn lại, phát hiện cô sớm đã rời khỏi chỗ ban nãy.

Hứa Tinh Hàn vừa bước vào đã thấy Ngu Hân, sắc mặt anh lập tức trở nên khó coi.

Anh không ngờ lại gặp cô ở đây, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ cô cố tình.

Rõ ràng biết thân phận của anh, vậy mà vẫn xuất hiện ở chỗ này.

Huống chi hai người mới chia tay không lâu.

Sau khi chào hỏi mấy người quen, Hứa Tinh Hàn đi thẳng về phía Ngu Hân.

Trước đó Hứa Tố Tố có nhắn tin nói cô có thể sẽ cùng bạn bè đến đây, nếu để Tố Tố nhìn thấy Ngu Hân thì rất có thể xảy ra chuyện, mà một khi Tố Tố biết chuyện giữa anh và Ngu Hân, cô nhất định sẽ buồn.

Điều đó tuyệt đối không thể để xảy ra.

Khi Hứa Tinh Hàn tiến lại gần, Ngu Hân cũng chú ý thấy anh.

Cô lập tức cầm chai rượu xoay người rời đi, len lỏi qua đám đông và nhanh chóng biến mất.

Hứa Tinh Hàn tìm một vòng vẫn không thấy bóng dáng cô, ngược lại lại trông thấy Hứa Lăng.

Anh xuất hiện như sao giữa trời, mọi người vây quanh đến chào hỏi.

Ngay cả ở nơi này cũng chẳng có mấy ai thực sự có cơ hội trò chuyện với Hứa Lăng.

Đã có Hứa Lăng ở đây, Hứa Tinh Hàn đành không thể tiếp tục tìm Ngu Hân. Anh chau mày nghĩ ngợi rồi xoay người đi về phía năm thúc.

“Ngũ thúc.”

Nghe tiếng gọi, Hứa Lăng quay lại.

“Tiểu Hàn, đến bao lâu rồi?”

Hứa Tinh Hàn:

“Vừa đến.”

Hứa Lăng gật đầu:

“Ừ, qua đây, ta giới thiệu cho cháu mấy người.”

Người mà Hứa Lăng muốn giới thiệu chắc chắn không phải hạng thường, Hứa Tinh Hàn lập tức nghiêm túc, chuẩn bị gật đầu thì Hứa Lăng bỗng hỏi thêm:

“Tố Tố đâu?”

Hứa Tinh Hàn đáp:

“Chắc sắp đến.”

Hứa Lăng chỉ “Ừ” một tiếng.

Nhắc đến Tố Tố, Hứa Tinh Hàn lại nói:

“Ngũ thúc, Tố Tố nhắn bảo cháu ra cửa đón cô ấy, để cháu đưa cô ấy vào rồi quay lại gặp ngũ thúc sau có được không?”

Ánh mắt Hứa Lăng dừng trên người anh thêm một lúc rồi gật đầu:

“Ừ, đi đi.”

Hứa Tinh Hàn cũng không rõ mình làm vậy có đúng không, nhưng trong lòng Tố Tố vẫn là quan trọng nhất.

Rất nhanh sau đó, anh tìm thấy Ngu Hân ở một góc khuất.

Khi thấy anh, Ngu Hân cũng hơi bất ngờ:

“Anh… sao anh lại ở đây?”

Hứa Tinh Hàn nhìn thẳng vào mắt cô, muốn xác nhận xem lời này của cô có phải thật lòng hay không.

Nghĩ đến việc mình vừa bị cô lừa mấy ngày trước, anh lại khó mà tin tưởng.

Anh liếc quanh thấy xung quanh không có nhiều người, hạ giọng:

“Đi theo tôi.”

Ngu Hân lúng túng:

“Nhưng mà…”

“Đừng để tôi phải nói lần thứ hai.”

Nói xong, anh sải bước bỏ đi.


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play