Ngẩng đầu trong cơn hoảng hốt, Thẩm Sơ Ngôn lập tức bấm tắt màn hình điện thoại.
Hứa Tố Tố chỉ thoáng liếc qua, vốn dĩ chưa kịp nhìn thấy gì nhưng phản ứng khác thường của anh lại khiến cô lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.
“Anh Sơ Ngôn hình như có tâm sự.” Hứa Tố Tố bĩu môi, giọng mang theo chút bất mãn.
“Không có mà.” Thẩm Sơ Ngôn cười nhạt.
Hứa Tố Tố không tin, cô bắt đầu hoài nghi anh đang giấu diếm chuyện gì.
“Thật không?” Cô chăm chú nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh rất hiếm khi nói dối với Hứa Tố Tố, nhất là trước mặt cô. Nhưng lần này anh vẫn giữ vẻ bình thản, khẽ lắc đầu, nở nụ cười dịu dàng: “Dĩ nhiên là thật, em không tin anh sao?”
Hứa Tố Tố mím môi: “Vậy thì được.”
“Đừng nghĩ nhiều nữa, ăn đi.”
Cô nở nụ cười ngọt ngào, giọng nhỏ nhẹ: “Vâng.”
Hứa Tố Tố gắp một miếng sushi cho vào miệng, vì miếng khá to nên má cô phồng lên, vừa nhai vừa híp mắt lại cười như trăng non. Một tay cầm đũa, một tay nắm thành nắm đấm bé nhỏ, động tác ngây ngô nhưng đáng yêu vô cùng.
Thẩm Sơ Ngôn vẫn luôn thấy việc nhìn Tố Tố ăn là một niềm vui khó diễn tả. Ở bên cô lúc nào anh cũng thấy lòng mình sáng bừng lên, mệt mỏi cũng tan biến.
Anh nhớ rất rõ, khoảnh khắc bản thân nhận ra mình đã thích Hứa Tố Tố, chính là khi thấy nụ cười hạnh phúc của cô mỗi lần ăn uống, nhẹ nhõm đến mức khiến anh chẳng còn bận tâm chuyện gì khác.
Trong mắt anh, Tố Tố chính là thiên sứ của mình, có thể chữa lành mọi vết thương và làm phẳng mọi nỗi lo.
Ăn xong miếng sushi, cô thỏa mãn nhìn anh: “Anh Sơ Ngôn, món này ngon quá, em vui lắm.”
“Vậy thì ăn nhiều vào.” Anh dịu giọng đáp.
Cả bữa cơm, Thẩm Sơ Ngôn không chạm lại điện thoại.
Ăn xong, hai người cùng đi dạo trong khu vườn châu Âu của tòa lâu đài, trò chuyện về quãng thời gian Tố Tố sống ở nước ngoài. Họ cười nói vui vẻ cho đến khi nhận ra trời đã khuya.
“Anh Sơ Ngôn, em phải về thôi, nếu không anh trai em lại cằn nhằn mất.” Cô hơi khó xử nói.
Thẩm Sơ Ngôn đã quá quen với kiểu quản thúc bá đạo của Hứa Tinh Hàn đối với em gái mình, anh chỉ cười: “Được, để anh đưa em về.”
“Anh Sơ Ngôn là nhất.”
Anh xoa nhẹ đầu cô, mỉm cười: “Anh chỉ lớn hơn em hơn một tuổi, mà em vẫn cứ gọi anh là anh Sơ Ngôn, hay đổi cách gọi đi?”
Cô chớp mắt ngạc nhiên: “Gọi anh như vậy không tốt sao, em quen rồi.”
“Không phải, ý anh là…” Anh nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô, những lời muốn nói lại nghẹn nơi cổ, cuối cùng chỉ khẽ thở dài, “Thôi, miễn em vui là được.”
“Vâng.” Cô nhoẻn miệng cười, mắt cong cong tràn đầy hân hoan.
“Anh Sơ Ngôn, cho em mượn điện thoại được không, em muốn xem mấy tấm anh vừa chụp.”
Anh không hề nghi ngờ, liền đưa điện thoại cho cô.
Cô cầm lấy, mở album ảnh, vừa xem vừa đưa cho anh: “Anh xem, tấm này đẹp không?”
Anh liếc qua, cười đáp: “Đáng yêu lắm.”
“Hi hi.”
Khi sắp ra tới cổng, Hứa Tố Tố chợt dừng lại: “Anh Sơ Ngôn, em vào nhà vệ sinh chút.”
“Ừ, đi đi, anh đợi ở đây.”
“Em cầm điện thoại theo nhé, còn chưa xem hết, tiện chép ảnh qua máy em luôn.”
Anh hơi sững người, rồi bật cười: “Ừ, được.”
…
Trong nhà vệ sinh, Hứa Tố Tố mở WeChat của anh ra.
Cô lướt qua lịch sử trò chuyện, hầu hết đều là tin nhắn công việc hoặc nhóm quen biết, chẳng có gì bất thường. Người trò chuyện nhiều nhất với anh là Sở Nhất Lãng.
Cô cũng quen với Sở Nhất Lãng, từ nhỏ đã cùng chơi với nhau, chỉ là không thân thiết bằng anh và Sơ Ngôn.
Không thấy điều gì khả nghi, cô mở khung chat của hai người, vô tình thấy họ nhắc đến mình, nên đọc kỹ hơn. Trong lúc đó, một cái tên xa lạ hiện ra — Ngu Hân.
Cô thoáng ngẩn người. Ai vậy, tại sao khi nói về mình, Sở Nhất Lãng lại đột nhiên nhắc tới cái tên này?
Người này có liên quan gì đến cô sao?
Trực giác mách bảo có gì đó bất thường. Cô thử tìm trong WeChat của Thẩm Sơ Ngôn, nhưng không thấy tài khoản nào tên Ngu Hân.
Không hiểu sao, điều này khiến cô thấy khó chịu.
Thế nhưng thời gian đã lâu, nếu còn nán lại sẽ làm Sơ Ngôn nghi ngờ, cô đành rời đi.
…
Vài ngày sau, tại tiệc tối của khách sạn Vân Lam, Ngu Hân đang làm thêm với vai trò phục vụ.
Đây là công việc do quản lý sân golf Quân Nặc Sơn giới thiệu cho cô, mấy hôm trước đã liên hệ và được khách sạn đồng ý vì đang thiếu nhân viên.
Buổi tiệc này do tập đoàn Hứa thị tổ chức, quy mô cực lớn, chuẩn bị suốt một tuần.
Đêm đó, trước cửa khách sạn xếp đầy những chiếc xe sang. Muốn vào phải có thư mời, hơn nữa thư mời cực kỳ khan hiếm, lại còn phải kiểm tra kỹ lưỡng để tránh kẻ không liên quan trà trộn.
Vì vậy, cách tốt nhất để Ngu Hân bước chân vào chính là làm nhân viên phục vụ.
Cô mặc bộ đồng phục giản đơn nhưng nhờ dáng người cao gầy thanh thoát lại khiến trang phục trở nên gọn gàng tinh tế, nổi bật đến mức ai nhìn qua cũng phải dừng mắt.
Quản lý khách sạn cố ý sắp xếp cô đứng ở vị trí dễ thấy nhất, khách ra vào đều không thể bỏ qua.
Ngu Hân biết rõ tối nay Thẩm Sơ Ngôn, Hứa Tinh Hàn và Hứa Lăng đều sẽ có mặt.
Cô vừa bưng khay phục vụ, vừa âm thầm suy nghĩ, rốt cuộc đêm nay nên tạo ra chút phiền phức gì đây.
Buổi tiệc đã bắt đầu, hầu hết khách mời đều đã vào trong, chỉ còn những nhân vật có địa vị cao mới thong thả đến muộn.