Ngu Hân cười lạnh rồi nhanh chóng bước theo.
Hứa Tinh Hàn dẫn cô đến một góc khuất, bên cạnh là cửa sau nhà bếp khách sạn, xung quanh yên tĩnh sẽ không có ai qua lại.
“Em đến đây làm gì?”
Ngu Hân im lặng một lát rồi mới đáp:
“Tôi cần tiền, tôi tới đây làm việc.”
Hứa Tinh Hàn chau mày:
“…Cần tiền thì cũng không nhất định phải làm công việc này, chẳng phải em vẫn đang học cao học sao?”
Ngu Hân nói rất bình thản:
“Tôi vẫn luôn đi làm thêm, chỉ là anh không biết thôi.”
Ánh mắt Hứa Tinh Hàn nhìn cô dần bớt lạnh lùng, anh khẽ nói:
“Anh đưa tiền cho em chẳng lẽ vẫn không đủ để em dùng?”
Ngu Hân ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, giọng trầm tĩnh:
“Anh đưa chỉ là học phí của tôi và viện phí của bà ngoại, chứ anh không bao dưỡng tôi. Hơn nữa, thỏa thuận giữa chúng ta đã chấm dứt rồi, bây giờ anh còn nói những lời như vậy có phải không thích hợp lắm không, Hứa tiên sinh.”
Giọng cô nhấn mạnh rõ ràng, nghe ra được sự giận dữ.
Đây là lần đầu tiên Hứa Tinh Hàn thấy một Ngu Hân như thế.
Ban đầu anh không cảm thấy những lời mình vừa nói có gì sai, nhưng thấy phản ứng dữ dội của cô thì trong lòng cũng không khỏi tự xem lại bản thân.
“Xin lỗi.”
Ngu Hân khẽ lắc đầu:
“Không cần, nếu anh không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước, tôi còn phải làm việc.”
Hứa Tinh Hàn nghẹn lời, nhìn cô xoay người bỏ đi.
Ngay lúc đó, giọng hệ thống vang lên bên tai Ngu Hân.
【Hảo cảm của Hứa Tinh Hàn tăng thêm năm điểm】
“Đợi đã.” Hứa Tinh Hàn gọi giật lại.
Ngu Hân không quay đầu:
“Anh còn chuyện gì?”
“Anh cho em tiền, em về đi.”
Ngu Hân dứt khoát:
“Không cần, chúng ta đã không còn liên quan gì nữa, tôi cũng không cần.”
Trong giọng nói kiên quyết của cô có một sức mạnh cứng cỏi, xen lẫn sự kháng cự khiến Hứa Tinh Hàn nghe mà thấy khó chịu.
Anh nhíu chặt mày, nhìn bóng lưng dần xa của cô, trong lòng chộn rộn không rõ là tư vị gì.
Nghĩ đến Hứa Tố Tố, đầu óc anh lại bắt đầu đau nhức.
Đợi lát nữa Tố Tố đến, anh sẽ đưa em gái đi chỗ khác, tránh cho Ngu Hân nhìn thấy thì hơn.
Hứa Tinh Hàn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hứa Tố Tố hỏi cô bao giờ tới.
Cô nhanh chóng trả lời.
【Em đang ngồi trong xe, mười phút nữa đến nơi. Anh ra đón em nhé?】
Hứa Tinh Hàn đáp:
【Ừ, anh chờ em ở cửa.】
【Vâng.】
Sau khi Hứa Tinh Hàn rời đi, Thẩm Sơ Ngôn và Sở Nhất Lãng mới từ phía sau bước ra.
Sở Nhất Lãng ra vẻ hóng chuyện:
“Thật sự nghe được một chuyện kinh thiên động địa đấy nhé. Vậy là Ngu Hân là tình nhân của Hứa Tinh Hàn? Hay là quan hệ gì khác?”
Sắc mặt Thẩm Sơ Ngôn rất khó coi, anh lạnh lùng hừ một tiếng:
“Tôi sao biết được.”
Sở Nhất Lãng cười cười:
“Không ngờ không ngờ, Hứa Tinh Hàn lại tìm một người giống hệt Hứa Tố Tố làm t*nh nhân. Vậy thì tâm tư anh ta đối với Tố Tố cũng quá rõ ràng rồi, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài chắc chắn đặc sắc lắm.”
“Chuyện này không được truyền ra.” Thẩm Sơ Ngôn nghiêm giọng nhìn Sở Nhất Lãng, “Cậu ngậm miệng lại cho tôi, hôm nay những gì nghe thấy không được để lọt ra ngoài.”
Sở Nhất Lãng nhíu mày:
“Không phải chứ, cậu còn muốn giữ bí mật cho Hứa Tinh Hàn?”
Thẩm Sơ Ngôn bực bội nói:
“Tất nhiên không phải.”
Chuyện này nếu để người khác biết, với anh cũng chẳng có lợi lộc gì, ngược lại sẽ khiến Tố Tố bị tổn thương. Hơn nữa, nghe xong những lời Ngu Hân vừa nói, ấn tượng của anh về cô cũng thay đổi.
Người phụ nữ này hoàn toàn không giống với suy nghĩ ban đầu của anh, rốt cuộc cô còn bao nhiêu bí mật mà anh chưa biết.
Cô thật sự là tình nhân của Hứa Tinh Hàn sao?
Thỏa thuận trong lời nói vừa rồi là thế nào?
Anh nhất định phải điều tra rõ.
Sở Nhất Lãng nghiêng đầu hỏi:
“Vậy cậu định làm gì? Hay là lấy chuyện này ra uy hiếp Hứa Tinh Hàn, nói với anh ta là cậu nắm thóp trong tay, sau này anh ta đừng mong ngăn cản cậu với Hứa Tố Tố?”
Thẩm Sơ Ngôn liếc cậu ta một cái:
“Cậu ngốc hả, tôi mà nói vậy, cậu nghĩ Hứa Tinh Hàn sẽ ngoan ngoãn để mặc cho tôi uy hiếp sao? Cậu coi anh ta là loại người nào.”
Nếu Hứa Tinh Hàn dễ đối phó đến thế, anh ta đâu đến mức nhiều lần khiến mình thua thiệt.
Có điều, biết chuyện này cũng không phải không có ích.
Không thể uy hiếp Hứa Tinh Hàn, nhưng anh ta có thể ra tay từ phía Ngu Hân.
…
Lúc này, Hứa Lăng đang ngồi nghỉ trong phòng tổng thống của khách sạn thì có người gõ cửa bước vào.
Hứa Lăng ngẩng đầu:
“Nói đi.”
“Thưa tổng giám đốc, vừa rồi thiếu tổng có đi tìm một nhân viên phục vụ của khách sạn, hai người đến sau bếp nói chuyện một lúc mới rời đi. Tôi đã tìm hiểu, cô ấy tên là Ngu Hân, diện mạo… diện mạo rất…”
Hứa Lăng nhàn nhạt nói tiếp:
“Rất giống Tố Tố.”
Người kia ngạc nhiên:
“Tổng giám đốc, sao ngài biết?”
Hứa Lăng không giải thích, chỉ dặn:
“Cho tôi đoạn video giám sát ở chỗ họ nói chuyện.”
“Vâng, tôi đi ngay.”
Mười phút sau, Hứa Lăng đã có trong tay đoạn video ghi lại cảnh Ngu Hân và Hứa Tinh Hàn trò chuyện.
Trong đó còn xuất hiện cả Thẩm Sơ Ngôn.
Mọi lời nói đều được Hứa Lăng nghe rõ.
Anh ta tua ngược video, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Ngu Hân, vẻ mặt khó đoán.
“Ngài muốn tôi điều tra cô ấy không?”
“Ừ.”
“Cô ta trông giống Hứa tiểu thư như vậy, hay là tôi nói với phía khách sạn, để cô ta thôi việc, tránh người quen nhìn thấy thì không hay, hơn nữa lát nữa Hứa tiểu thư cũng sẽ đến.”
Hứa Lăng trầm giọng:
“Không cần, anh đi bảo người gọi cô ta tới đây, đừng nói là tôi muốn gặp, cứ để quản lý khách sạn dẫn cô ta đến là được.”
“Ngài muốn gặp cô ta?”
“Ừ.”
“Vâng, tôi lập tức đi làm.”
Hứa Lăng gật đầu, ánh mắt một lần nữa dừng lại trên màn hình, gương mặt không biểu lộ gì, không ai đoán nổi anh ta đang nghĩ gì.
【Căng thẳng thật, đây đúng là Boss lớn rồi sao, Hứa Lăng liệu có phải nhân vật cấp S không】
【Tôi ngửi thấy mùi nguy hiểm rồi】