Ngu Hân đau đến mức phải ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn đầu gối đã đỏ ửng, còn bị xước một vệt dài, suýt nữa thì rách da.

Đứa bé kia chỉ nói một câu “chị ơi xin lỗi” rồi chạy biến mất.

Ngu Hân còn chưa kịp nói gì, sống mũi đã cay xè vì đau, vành mắt cũng đỏ ửng, trong lòng nghĩ hôm nay đúng là quá xui xẻo.

Hứa Tinh Hàn vừa bước ra khỏi cửa khu nhà đã nhìn thấy Ngu Hân ngồi thụp bên lề đường, vành mắt đỏ hoe như sắp khóc.

Ánh mắt anh dừng lại trên cô, tâm trạng bất giác sáng bừng.

Quả nhiên đúng như anh nghĩ.

Ban nãy rõ ràng chỉ đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thực chất là đau lòng đến cực điểm, chỉ có thể rời đi một mình rồi lén trốn ở đây khóc. Hẳn là cô đã nhịn không nổi nữa mới bật khóc ngay tại chỗ.

Hứa Tinh Hàn nhớ lại vừa rồi mình thế mà còn bị cô lừa, cảm thấy bản thân thật ngốc.

May mà anh đã kịp phản ứng, chạy theo và bắt gặp cảnh tượng này.

Nhưng mà… cảnh Ngu Hân ngồi xổm, đưa tay vụng về lau nước mắt, thật sự khiến người ta thấy vừa thương vừa xót.

Anh thấy cô đang nhẹ nhàng xoa xoa đầu gối, tựa hồ định đứng lên, liền nhanh chóng né sang bên cạnh để không bị phát hiện.

Chờ đến khi chắc chắn Ngu Hân không nhìn thấy mình, anh mới thở phào.

Nửa ngày sau, đợi cô đi xa, Hứa Tinh Hàn lấy điện thoại gọi cho trợ lý, dặn anh ta mang chiếc vòng cổ kim cương anh đã đặt từ tháng trước, gói lại cẩn thận để trong phòng làm việc.

Anh nghĩ, coi như đây là món quà chia tay.

Tìm cơ hội sẽ đưa cho cô.

……

Bên kia, Thẩm Sơ Ngôn dẫn Hứa Tố Tố đến khu trải nghiệm kịch bản mật thất mới khai trương của gia đình mình.

Nơi này là dự án đầu tư mới của nhà họ Thẩm, vốn là do anh đề xuất. Hai năm trước anh trực tiếp mua hẳn một khu đất, xây lên một tòa lâu đài, chuyên phục vụ kịch bản thực cảnh và mật thất suy luận.

Mãi đến năm nay mới chính thức khai trương, vừa mở cửa không lâu đã gây ra tiếng vang không nhỏ.

Giá cả ở đây rất cao, khách đến chơi toàn là người có tiền, chi phí trung bình mỗi người đều phải bỏ ra vài nghìn. Vé vào cổng thì không đắt, nhưng chủ yếu là kiếm lợi từ các khoản chi tiêu khác.

Cả tòa lâu đài có đến mấy chục bối cảnh, đa dạng thể loại, lại còn có cả dịch vụ thay trang phục. Hàng ngàn bộ đồ đều do nhân viên chuyên nghiệp quản lý, mỗi bộ đều đáng giá không ít tiền. Có người thậm chí chẳng thèm chơi kịch bản hay mật thất, chỉ đến đây chụp ảnh.

Thẩm Sơ Ngôn đích thân lái xe đưa Hứa Tố Tố đến. Trên đường nghe anh giới thiệu, cô đã đầy mong chờ, đến nơi thì càng vui vẻ hơn.

Con gái vốn chẳng ai là không thích trò thay trang phục, huống hồ cảnh vật nơi này lại lộng lẫy đến thế.

Cô kéo anh chụp rất nhiều ảnh.

Nhưng Thẩm Sơ Ngôn thì có vẻ tâm trí để đâu đâu.

Anh đã phải mất công lắm mới hẹn được Hứa Tố Tố ra ngoài, ban đầu quả thực cũng thấy phấn khích.

Nhưng chẳng hiểu sao, mỗi lần nhìn Hứa Tố Tố, trong đầu anh lại hiện lên hình bóng Ngu Hân.

Khung trò chuyện giữa anh và Ngu Hân vẫn dừng lại ở dòng chữ “Tôi đã đồng ý lời mời kết bạn của anh, giờ chúng ta có thể bắt đầu nói chuyện rồi”.

Anh vẫn nghẹn một hơi trong lòng. Ngày ấy thêm bạn là do bốc đồng, nhưng đã thêm rồi lại chẳng thể hủy. Nếu được làm lại, có lẽ anh sẽ không làm thế.

Thế nhưng sau khi gửi yêu cầu, anh lại không kìm được cứ dán mắt vào điện thoại. Ngu Hân chậm mãi không đồng ý, tận mấy tiếng sau mới chấp nhận, khiến anh nổi cáu.

Song mấy hôm nay cô không hề mở lời, cơn giận của anh cũng dần tan. Anh không hiểu vì sao mình cứ nghĩ đến cô, đêm qua thậm chí còn mơ thấy mình và cô cùng đánh golf, trong mơ anh cười rất thoải mái.

Điều đó lại càng khiến lòng anh rối loạn. Anh nghĩ có lẽ tất cả chỉ vì lâu rồi không gặp Hứa Tố Tố, cho nên mới như thế. Vì vậy anh đã cố gắng hẹn Hứa Tố Tố ra ngoài.

“Anh Sơ Ngôn, em mệt rồi, em muốn ăn cơm.” Hứa Tố Tố sau khi chơi một hồi cũng đã mệt, chụp cả trăm bức ảnh, bèn nũng nịu.

Đối với Hứa Tố Tố, Thẩm Sơ Ngôn vẫn luôn rất kiên nhẫn, dịu giọng nói

“Được, vậy đi ăn thôi. Ở dưới lầu có nhà hàng, em muốn ăn gì?”

“Em cũng không biết, hay là anh chọn đi.”

“Vậy thì ăn Nhật nhé, qua đó xem trước đã.”

Sau lâu đài có cả một dãy nhà hàng, đủ loại món ăn, tựa như khu ẩm thực cao cấp.

“Hay quá, em cũng đang thèm sushi.” Hứa Tố Tố mỉm cười.

Anh đưa tay xoa đầu cô “Ra nước ngoài toàn ăn đồ Tây, chắc cũng ngán rồi nhỉ.”

Cô gật đầu liên tục, rồi lại ngượng ngùng cười “Thật ra em còn rất nhớ món cơm chiên trứng anh làm nữa.”

“Ngốc ạ, cơm chiên trứng của anh thì có gì ngon.”

“Nhưng em thấy ngon nhất đấy, em thích ăn nhất!” Hứa Tố Tố reo lên.

“Được rồi, lần sau anh làm cho em.”

Anh dịu dàng gật đầu.

Hứa Tố Tố vui đến mức xoay vòng một cái “Tuyệt quá, anh Sơ Ngôn đối xử với em thật tốt.”

Anh bật cười.

Ngồi xuống nhà hàng, Thẩm Sơ Ngôn nhường cho Hứa Tố Tố gọi món.

“Em không biết món nào ngon, anh gọi giúp em đi.”

“Em muốn ăn món nào thì cứ gọi món đó, không cần quan tâm ngon hay không.”

“Thế cũng được.”

Cô chăm chú nhìn thực đơn, vẻ mặt ngơ ngác trông rất ngốc nghếch. Thẩm Sơ Ngôn nhìn mà buồn cười, lắc đầu, sau đó lấy điện thoại ra tranh thủ trả lời tin nhắn công việc vì vừa nãy bận đi cùng cô chưa kịp xem.

Trả lời xong, anh tiện tay mở vòng bạn bè, lướt vài cái, cảm thấy chẳng có gì thú vị. Bạn bè trong danh sách anh quá nhiều, cập nhật cũng dày đặc, anh ít khi để ý, lâu lâu mới xem một lần.

Ngón tay anh vô thức kéo màn hình thật nhanh, chỉ hai cái đã trượt lên trên.

Đột nhiên ánh mắt anh chợt thay đổi, lại chậm rãi kéo xuống, tìm được một dòng khiến anh phải chú ý.

Mí mắt khẽ nheo, anh ấn vào tấm ảnh đầu tiên.

Ba món ăn, nhìn qua tay nghề cũng không tồi.

Anh tiếp tục lật sang tấm kế tiếp, chính là ảnh của Ngu Hân.

Thẩm Sơ Ngôn nhìn kỹ, trong ảnh dường như còn không xinh bằng ngoài đời.

Nhưng nụ cười ấy… lại rất đẹp, còn tươi hơn cả khi đứng trước mặt anh.

“Anh Sơ Ngôn, anh đang xem gì mà chăm chú vậy?”

Hứa Tố Tố vừa gọi món xong, ngẩng đầu thấy anh cúi thấp chăm chú nhìn màn hình, liền tò mò hỏi.


 


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play