Khương Tiểu Viên vốn chỉ muốn làm một “cá mặn” an phận ở Cục Quản Lý Thời Không, ngày ngày phe phẩy quạt, đọc tiểu thuyết giết thời gian. Ai ngờ chưa tích đủ điểm thành nhân viên chính thức thì đã bị “đá” đi làm nhiệm vụ.
Lần này, nàng phải xuyên vào một quyển ngôn tình cổ đại ngược luyến tình thâm — nơi có một nhân vật phản diện đáng sợ, phế thái tử Trần Thu, người sau này sẽ trở thành bạo quân máu lạnh, giết cha đoạt ngôi, máu nhuộm thành sông, cuối cùng ôm mỹ nhân mà chết trong biển lửa. Chính hắn đã khiến tiểu thế giới này sụp đổ.
Nhiệm vụ của Khương Tiểu Viên: Xuyên đến thời thiếu niên của hắn. Dùng “chân tình” và “ấm áp” cứu vớt một thiếu niên bị bỏ rơi, bị nhục nhã, bị phế truất, giúp hắn thoát khỏi số phận thành bạo quân. Nếu thành công, nàng sẽ thoát kiếp “cá mặn”, được tự do luân hồi, làm người một lần nữa.
Nghe thì đơn giản như… đi an ủi một cụ già neo đơn.
Nhưng khi thật sự đối mặt với thiếu niên phế thái tử ánh mắt thâm trầm, cười như không cười hỏi:
“Ngươi nói ngươi muốn cứu ta? Ngươi có chắc… ngươi chịu được nổi máu trên tay ta không?”
Khương Tiểu Viên: “…”
Nàng cảm giác hình như nhiệm vụ lần này không đơn giản như lãnh đạo đã hứa hẹn.