Lúc ấy tiểu thiếu niên mới có tám tuổi, tết đến hắn còn thường trèo tường đi nhìn mấy tiểu thái giám cung nữ.
Khi còn nhỏ hắn không thể nhịn được khát vọng với đồ ăn, nhất là những lúc đói bụng đến mức khong thể chịu nổi, là một đứa trẻ duy trì cuộc sống bằng những miếng màn thầu dư lại đa tốt có khi là những chiếc màn thầu mốc xanh lên. Ở trong cuộc sống cơ cực như vậy, tiểu thiếu niên không hề cảm thấy hứng thú với bất kì một món đồ nào cả, điều mà hắn muốn lúc ấy chỉ là một bữa ăn no, một ăn ăn nóng hổi trong ngày tuyết.
Thiếu niên từ sớm đã hiểu được tô nghiêm là gì nhưng lại không màng thứ đó, hắn chỉ muốn một chiếc bánh gạo rẻ tiền nhưng nóng hổi và có thể lấp đầy bụng.
Sau đó có một thái giám có độ tuổi không khác biệt với hắn mấy, tốt bụng cho tiểu thiếu niên một chiếc bánh gạo nóng hổi, tiểu thiếu niên ăn vô cùng cẩn thận, chỉ cảm thấy bánh gạo mới chính là món bánh ngon nhất trên đời này. Tiểu thiếu niên đã lâu không cười, nhưng lần đó lại vô cùng vui vẻ, sau đó nở một nụ cười với thái giám, tiểu thái giám cũng thẹn thùng cười.
Nhưng từ ngày đó về sau, hắn không gặp lại thái giám đó nữa, khi hắn đang ngầm bánh gạo trong miệng thì bà vú duy nhất ở bên người hắn bắt hắn nhổ ra, thiếu niên không chịu, bà v.ú liền ôm hắn khóc.
Tiểu thiếu niên không biết vì sao bà vú lại khóc.
Chỉ là không lâu sau, hắn trốn ở sau một bức tường thấy tiểu thái giám đó bị đánh đến mức cả người đầy máu, mà thái giám dẫn đầu chính là Lưu Kỳ, mà khi thấy hắn, Lưu Kì còn cười nhìn tiểu thiếu niên với ánh mắt khinh bỉ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT