Khương Tiểu Viên tức giận phồng má lên như một con cá nóc, sau đó bước đi mở một túi khác ra. Túi này thì còn một chút muối và đường, có lẽ bởi vì trong cung dùng toàn là đồ cống phẩm, rất ít khi thấy được muối và đường là hàng kém chất lượng, cho nên nhìn túi này còn đỡ tức giận hơn.
Còn một vài củ gừng nhỏ bị vất nằm rải rác ở một góc túi, đến nỗi vải dệt được mang tới cũng chả khác gì mấy tấm vải vụn Khương Tiểu Viên kiếm được ở xó xỉnh nào đó.
Đối xử với một vị hoàng tử như vậy, đây không chỉ được gọi là có lệ nữa rồi, mà là hoàn toàn không hề coi người ta là con người mà đối xử. Khương Tiểu Viên tức phồng má trong chốc lát, nhưng thật ra đã nghĩ thông suốt.
Ít nhất số lượng này đã tốt hơn thành phẩm lấy được từ tay Lưu Kỳ hơn nhiều rồi, tốt xấu gì thì nhiều ít có thể hút tác dụng chữa đói. Đặc biệt là mấy củ gừng cùng với chút muối và đường này, đối với bọn họ mà nói, quả thực rất tốt rồi.
Thiếu niên bị phong hàn nhập thể, gừng giúp đuổi hàn, nước muối và đường có thể bổ sung cho người bị sốt mà thiếu nước. Khương Tiểu Viên lập tức liền xách bình trà nhỏ lên, tung ta tung tăng mà đi nấu một bát nước gừng ngọt, rồi đút cho thiếu niên, đưa mắt trông mong chờ người tỉnh lại.
Nhưng đợi mãi không thấy thiếu niên tỉnh lại, nàng có chút thất vọng, nhưng dù cho đến đêm khuya hắn vẫn chưa tỉnh lại.
Thiếu niên đã không ăn cơm cả ngày nay rồi, mới chỉ vào bụng chút nước gừng ngọt, nhưng đưa tay lên trán thì thấy không nóng nữa, Khương Tiểu Viên cũng không biết đây có phải là ảo giác của bản thân không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT