“Là dì Minh Tú!”
Cơ thể phản ứng trước cả lý trí, Đường Căng theo phản xạ bật dậy khỏi giường.
“Em hoảng sợ cái gì.”
Lục Trạm vươn cánh tay dài kéo cô trở lại. Anh vẫn đang nhắm hờ mắt, mái tóc ngắn cọ đi cọ lại vào bên cổ trắng ngần của Đường Căng khiến cô thấy nhồn nhột.
“Ngủ thêm chút nữa đi.”
“Không ngủ nữa!”
Đường Căng thúc giục anh: “Anh mau đi…”
Tiếng gõ cửa vẫn vang lên, ngón tay Đường Căng siết chặt lấy ga giường, các khớp ngón tay đã trắng bệch.
Đây không phải là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống này, lén lút nằm trên một chiếc giường với Lục Trạm sau lưng các bậc trưởng bối.
Đường Căng vùi mặt vào trong chăn, nhưng không sao trốn tránh được nỗi xấu hổ cuộn trào trong lòng.
"Bé cưng." Lục Trạm cụp mắt nhìn cô, nói với giọng khàn khàn và trêu chọc của người mới tỉnh ngủ: “Sáng sớm tinh mơ mà em đã diễn cảnh vụng trộm với anh đấy à?”
“... Anh đừng nói nữa.”
Đường Căng ôm đầu, giọng nói rầu rĩ.
Thường thì Thẩm Minh Tú sẽ không làm phiền con trai, cậu chủ Lục có tật gắt ngủ nhưng anh cũng rất tự giác, chưa bao giờ cần ai gọi dậy.
Lần này rõ ràng là vì có chuyện cần dặn dò.
Lục Trạm nhặt chiếc áo choàng tắm vứt trên sofa lên rồi mặc vào, đi tới mở hé cửa, vai tựa vào khung cửa.
“Mẹ.”
Vẻ mặt Lục Trạm trông vô cùng lười biếng.
“Làm con tỉnh giấc à?”
“Không ạ, có chuyện gì không mẹ?”
Thẩm Minh Tú nói: “Con gái dì Chân của con muốn đến tập đoàn mình thực tập, mẹ định sắp xếp con bé vào phòng Công nghệ nên nói trước với con một tiếng.”
“Dì Chân nào ạ?”
“Còn dì nào nữa, là dì tháng trước đến nhà mình ăn cơm đó. Con gái dì ấy là Mẫn Tĩnh, trước khi đi du học còn học cùng trường cấp ba với con, lại còn là bạn cùng lớp nữa đấy.”
“Ồ.”
Lục Trạm vẫn giữ vẻ mặt như không tài nào nhớ ra, anh nói: “Mẹ gửi hồ sơ cho con đi.”
Thẩm Minh Tú cười nói: “Mẹ còn không biết tiêu chuẩn dùng người của con à, mẹ gửi vào email của con rồi.”
“Yên tâm, năng lực của cô bé này rất tốt, không hoàn toàn là nhờ vào quan hệ của mẹ và dì Chân con đâu.”
“Con biết rồi.”
Chuyện đã nói xong, Lục Trạm định đóng cửa.
“Khoan đã…”
Thẩm Minh Tú liếc mắt: “Con trai, sao trên cổ con lại có một vết cào thế này?”
Đường Căng đang trốn trong chăn nghe thấy câu này thì nín thở, cô hoảng chết đi được, biết thế đã trốn vào nhà vệ sinh rồi!
Lỡ mà bị phát hiện thật, ít nhất còn có thể viện cớ là nhà vệ sinh nhà mình bị tắc nên sang đây mượn tạm, mặc dù sẽ chẳng có một ai tin.
Thẩm Minh Tú nghiêng đầu nhìn vào trong phòng vài giây.
Nhưng do góc nhìn, cửa phòng lại đối diện với sofa và bàn trà. Trên sofa chỉ có gối ôm, trên bàn trà chỉ có một quyển sách, không có bất kỳ vật dụng nào của phụ nữ.
Tất nhiên, trong mắt Thẩm Minh Tú, con trai bà sẽ không làm ra chuyện lén lút dẫn con gái về nhà qua đêm như vậy.
"Có muỗi." Lục Trạm thản nhiên đáp: “Con vô ý gãi phải thôi.”
“Trời nóng đúng là dễ có muỗi, chiều nay để dì giúp việc vào dọn dẹp một chút.”
“Để sau đi ạ, mẹ còn chuyện gì không?”
“Mẹ và bố con sắp ra ngoài, bữa sáng mẹ để trong bếp, lát nữa con tự xuống ăn nhé.”
“Vâng.”
Lục Trạm đóng cửa lại.
Nghe tiếng "cạch" khóa trái cửa, Thẩm Minh Tú ở ngoài hành lang quay đầu lại, hơi thắc mắc.
"Vợ à?" Ông Lục ở tầng một giục bà ra ngoài.
"Em tới đây." Thẩm Minh Tú không để tâm nữa, xoay người đi xuống lầu.
Lục Trạm quay lại bên giường: "Giờ thì ngủ thêm được rồi chứ?”
Đường Căng đã ngồi dậy trên giường, cô lắc đầu, mắt hơi cụp xuống, trông tâm trạng rõ ràng không vui.
"Em phải đi đây." Đường Căng nói.
Bây giờ là 8 giờ 20, cũng sắp đến giờ rồi.
Đường Căng là sinh viên năm tư khoa Ngữ văn Trung Quốc.
Học kỳ này, mỗi tuần cô chỉ còn ba ngày có lớp, thời gian còn lại, cô đều thực tập công việc biên tập tài liệu cổ tại thư viện ở khu Tây Hoài Thành.
“Anh đưa em đi.”
Lục Trạm không cho cô cơ hội từ chối mà xoay người đi vào phòng thay đồ.
Đường Căng chỉ đành trơ mắt nhìn.
“Em thay chiếc váy này vào đi.”
Lục Trạm lấy ra một chiếc váy màu trắng kem từ phòng thay đồ, là mẫu mới nhất mùa xuân hè của một thương hiệu.
Chiếc váy cùng kiểu nhưng khác màu đã được anh tặng cho cô trước chuyến công tác ở Cảng Thành, anh bảo cô mặc vào ngày hội trường nhưng Đường Căng đã không mặc.
Nhưng anh luôn có cách để khiến cô phải mặc nó.
Ví dụ như bây giờ.
Đường Căng do dự nhận lấy, chiếc váy quá đắt tiền. Nhà họ Đường không mua cho cô, nếu Kiều Bạch Anh mà trông thấy thì sẽ nghĩ thế nào đây.
“Muốn anh mặc giúp em không?”
"Không cần!" Đường Căng lập tức ôm quần áo chạy vào phòng tắm.
Lúc cô thay váy xong đi ra, Lục Trạm đã không còn trong phòng, cửa phòng đang mở toang.
Đường Căng cầm điện thoại của mình lên. Tối qua cô rời nhà lúc đêm khuya, đến sáng nay vẫn chưa về nhưng trong điện thoại không có lấy một tin nhắn hỏi han nào từ nhà họ Đường.
Chưa bao giờ có ai quan tâm cô đã đi đâu.
Ánh nắng ban mai, bầu trời xanh biếc.
Làn gió nhẹ mang theo hương hoa nhài trong vườn thổi lướt qua rèm voan.
Đường Căng bước xuống từ cầu thang xoắn, tà váy màu trắng kem lướt qua mắt cá chân, dịu dàng tựa ánh trăng phớt qua mặt hồ.
Lục Trạm hiểu cô rõ như lòng bàn tay, bao gồm cả việc chiếc váy nào mặc trên người cô là đẹp nhất.
Sự thấu hiểu này không đến từ việc cố ý quan sát.
Mà là từ bao nhiêu năm quen biết, từ quá khứ, hồi ức và tình cảm chung thuộc về cả hai.
Tất cả mọi thứ giống như những sợi tơ đan thành lưới.
Họ đã sớm không thể tách rời.
Đường Căng bất chợt chạm phải ánh mắt nóng rực kia thì vội lảng tránh, nhưng Lục Trạm đã bước tới, vươn tay vây cô lại bên cạnh tay vịn cầu thang.
“Làm gì vậy…”
Lục Trạm cúi xuống định hôn nhưng Đường Căng quay đầu đi. Giữa ban ngày ban mặt, lại còn ở tầng một nhà họ Lục, cô càng sợ hơn: “Em sắp muộn giờ làm rồi!”
“Kịp mà, ăn sáng trước đã.”
Sao Lục Trạm có thể buông tha cho cô được. Anh nâng cằm cô lên bằng một tay, thành thạo cạy mở đôi môi cô rồi tiến vào, càn quét từng tấc ngọt ngào mềm mại trong khoang miệng.
Đường Căng khẽ rên một tiếng, hơi thở trở nên khó khăn. Cô nghiêng đầu né tránh nhưng lại bị anh giữ chặt sau gáy, kéo vào một nụ hôn sâu hơn.
Đường Căng nhanh chóng mềm nhũn chân đứng không vững, Lục Trạm siết chặt eo cô, hơi thở nóng rực phả bên cổ cô.
“Bé cưng xinh đẹp quá.”
Bàn tay anh siết chặt vòng eo cô, trong ánh mắt bùng lên ngọn lửa dục vọng sâu thẳm.
Đường Căng vội quay mặt đi.
Cô không muốn mặc chiếc váy anh tặng cũng là vì thế này, Lục Trạm cứ như muốn nuốt chửng lấy cô.
Đến chiều dì giúp việc nhà họ Lục mới tới đến làm, Lục Trạm vào bếp bưng bữa sáng ra.
Trước mặt Đường Căng là một phần mì Ý tôm tươi, còn bữa sáng của Lục Trạm chỉ là một ly cà phê.
"Anh không ăn à?" Đường Căng ngẩng đầu hỏi.
"Ăn rồi." Lục Trạm lướt mắt qua đôi môi ửng đỏ hơi sưng của cô.
“...”
Đường Căng không thèm để ý đến anh nữa mà cúi đầu ăn mì.
Vì vội, cô ăn hơi nhanh nhưng không ngờ sợi mì lại dai mềm, nước sốt thì đậm đà thơm ngon, cô bất giác thưởng thức, nhai kỹ nuốt chậm.
Lục Trạm nhìn thấy hết phản ứng của cô.
“Ngon không?”
Đường Căng gật đầu, má hơi phồng lên khi nhai con tôm. Ăn xong, cô nói: “Tài nấu nướng của dì Minh Tú giỏi thật.”
“Là bố anh nấu đấy.”
Lục Trạm nói: “Bố anh không bao giờ cho mẹ anh vào bếp, chứ với tài nấu nướng của mẹ anh thì có thể hạ gục cả hai chúng ta ngay tại đây đấy.”
Đường Căng: “...”
Bố mẹ nhà họ Lục thì yêu thương nhau, còn nhà họ Đường thì hoàn toàn ngược lại.
Kiều Bạch Anh quý đôi tay được chăm sóc kỹ lưỡng của mình nên không bao giờ vào bếp, trừ khi Đường Viễn Quốc về nhà, bà ta mới thể hiện sự đảm đang mà tự mình xuống bếp.
Sau này đêm nào Đường Viễn Quốc cũng không về, bà ta cũng không vào bếp nữa.
Ngày thường chú Lục nghiêm túc ít nói, đeo kính mặc vest chỉn chu, thật khó tưởng tượng dáng vẻ ông đeo tạp dề vào bếp sẽ như thế nào.
Đường Căng liếc Lục Trạm bằng khóe mắt rồi lại cụp mắt xuống, lẳng lặng ăn hết phần mì của mình.
Tập đoàn Cửu Châu ở khu trung tâm thành phố, còn thư viện nơi Đường Căng làm việc lại ở khu Tây, Lục Trạm đã đi đường vòng để đưa cô đến đây.
“Dừng ở đây được rồi.”
“Vẫn chưa tới.”
“Còn có mấy bước chân thôi, em tự đi bộ qua được rồi.”
Lục Trạm liếc cô: “Sao thế, sợ bị người ta thấy anh đưa em tới à?”
Dĩ nhiên là sợ rồi.
Cô chỉ là một thực tập sinh quèn lương 2000 tệ mà lại ngồi chiếc Gemera 20 triệu tệ đến chỗ làm, coi được không chứ.
Đường Căng tỏ ra thấu hiểu: “Phía trước khó quay đầu xe, anh rẽ ở đây thì tiện đường hơn.”
Lục Trạm nhìn cô với vẻ cười như không cười: “Nói vậy là Căng Căng đang nghĩ cho anh à.”
“... Vâng.”
Lục Trạm xoay vô lăng, đỗ xe vào một chỗ dừng tạm bên đường.
Đường Căng thầm thở phào một hơi, cô tháo dây an toàn định xuống xe thì cửa lại không mở khóa.
Cô quay đầu lại, chưa kịp mở miệng đã bị Lục Trạm vừa kéo vừa ôm qua.
"Anh lại định làm gì nữa?" Cô theo phản xạ giãy giụa, ngón tay siết chặt vạt áo anh.
"Hôn tạm biệt." Lục Trạm nói.
"... Lục Trạm!" Đường Căng tức giận.
Lục Trạm mân mê môi cô: “Anh nhường bữa sáng cho em, lại còn đưa em đi làm, ngay cả một nụ hôn tạm biệt em cũng không cho anh à?”
“Sáng nay hôn rồi mà, anh đừng có vô lại.”
Lục Trạm cười nhạt, ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng, tuy nhịp điệu chậm rãi nhưng lại mang theo một áp lực không cho phép người ta từ chối.
“Nếu anh thật sự muốn vô lại, em nghĩ giờ này em đang ở trong xe anh, hay là trên giường anh?”
Đường Căng cụp mắt không dám trả lời.
Sắp muộn giờ làm đến nơi rồi, nếu cô cứ dây dưa với anh nữa thì người chịu thiệt vẫn là mình.
Đường Căng hôn nhanh lên má anh một cái, hoàn toàn là cho có lệ. Cô rất bất đắc dĩ, giọng nói cuối câu còn run rẩy: “Được rồi nhé, rõ ràng anh đã hứa với em là sẽ không làm những chuyện này ở bên ngoài mà…”
Lục Trạm nhìn cô.
Đường Căng im lặng như một sự phản kháng không lời với anh.
“Đưa điện thoại cho anh.”
Đường Căng ngập ngừng một lát rồi lấy ra đưa cho anh.
Lục Trạm mở khóa điện thoại của cô, tìm một phần mềm có biểu tượng màu xanh lá cây rồi mở nó lên.
Đây là một phần mềm định vị do chính Lục Trạm nghiên cứu và phát triển.
Nó được anh đích thân cài vào điện thoại của cô từ nửa năm trước, sau lần đầu tiên Đường Căng dùng cách ám chỉ để đề nghị chấm dứt mối quan hệ này với Lục Trạm.
Lục Trạm lấy điện thoại của mình ra, kéo ngón trỏ của Đường Căng ấn vào cảm biến vân tay.
Màn hình sáng lên, Lục Trạm lướt qua các trang.
Điện thoại của anh cũng cài phần mềm định vị cùng loại.
Phần mềm này hoạt động hai chiều, từ điện thoại của Đường Căng có thể thấy được vị trí của anh và ngược lại, Lục Trạm cũng có thể biết chính xác hoạt động của cô.
"Em có thể xem của anh bất cứ lúc nào." Lục Trạm nói.
Cô chẳng có hứng thú.
Đường Căng nói: “Đó là sự riêng tư của anh, em không xem.”
Lục Trạm nhướng mày: “Em đang nói vòng vo mắng anh đấy à?”
Đúng là vậy.
Đường Căng: “Không có.”
Ngay lúc này, một thông báo nhận email mới hiện lên trên điện thoại của Lục Trạm.
[Sơ yếu lý lịch Chân Mẫn Tĩnh.]
Trong xe thoáng chốc im lặng.
Lục Trạm vỗ vào eo cô: “Không hỏi à?”
Đường Căng ngơ ngác ngẩng lên: “Hỏi gì?”
Nửa phút sau, Đường Căng đứng bên lề đường nhìn chiếc Gemera phóng đi mất hút.
Trên cổ tay trái của cô có thêm một vết hôn rất đậm, bây giờ sờ vào vẫn còn cảm giác tê tê.
Cây xanh ở khu phố này khá tốt, thỉnh thoảng có mèo hoang chạy qua, cách đó không xa có một chú mèo mướp đang thò đầu ra tìm thức ăn.
Thịnh Diệc Thư rất thích mèo, nhưng mẹ cô ấy lại bị dị ứng lông mèo nên chỉ có thể đến quán cà phê mèo để "hít".
Trong quán cà phê mèo có một con mèo Ba Tư, bộ lông vừa quý phái vừa xinh đẹp. Thỉnh thoảng nó cũng thân thiện với người, nhưng phần lớn thời gian nó thích đứng trên cao lặng lẽ quan sát.
Đôi mắt xanh xinh đẹp của nó tĩnh lặng như một hồ nước sâu, ẩn giấu đầy vẻ sắc sảo.
“Căng Căng, sao cậu lại thích con mèo Ba Tư này thế?”
Đường Căng bị hỏi khó.
Tại sao lại thích, hình như không có câu trả lời chính xác, dù sao trong quán cũng có rất nhiều con mèo biết làm nũng cọ chân.
Nhưng lần nào Đường Căng đi chơi cùng Thịnh Diệc Thư cũng đều tìm con mèo Ba Tư này trước tiên.
"Nó đẹp nhất." Đường Căng nói.
Thịnh Diệc Thư cười: “Tớ còn tưởng là cậu thấy nó giống Lục Trạm cơ.”
Đường Căng sững sờ.
Thịnh Diệc Thư nói có lý: “Cậu xem cái khí chất cao quý lạnh lùng chẳng thèm để ý đến ai của nó kìa, siêu giống Lục Trạm luôn!”
Nhìn ngã tư đường đã trống trải.
Đường Căng nhớ đến con mèo Ba Tư kia, lúc tức giận nó cũng sẽ vươn móng vuốt cào đối phương một cái thật đau rồi vểnh cái đuôi xù kiêu ngạo lên mà quay người bỏ đi.
Đường Căng cầm điện thoại, chìm vào suy tư.
Kể từ cái đêm mà mối quan hệ của họ đi chệch quỹ đạo, Lục Trạm đã coi cô như vật sở hữu riêng.
Một cậu ấm ngậm thìa vàng lớn lên, bất cứ thứ gì cũng đều dễ như trở bàn tay với anh, giờ lại đang lúc hứng thú, sao anh có thể dễ dàng buông tha được.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể chấm dứt mối quan hệ này để trở về đúng quỹ đạo đây? Nửa năm trước cô chỉ mới ám chỉ thôi mà đã bị Lục Trạm công khai cài đặt hệ thống định vị, lại còn mỹ miều gọi là "hai chiều".
Nếu cô nhắc lại lần nữa, hậu quả sẽ là gì, Đường Căng không dám nghĩ tới.