Năm nhà họ Đường chuyển đến Hi Cảnh Viên, Đường Căng đã theo học tại một ngôi trường gần đó với tư cách là học sinh chuyển trường. Vì đường đi gần nên ngày nào cô cũng đi bộ một mình.

Tính cách của Đường Căng giống như nhân bên trong chiếc bánh bao mềm, dùng lớp vỏ dày để bao bọc chính mình, nội tâm và trầm lặng.

Cô chưa bao giờ chủ động kết bạn với ai, vì vậy sau khi chuyển trường hơn nửa tháng vẫn cứ lủi thủi một mình.

Một hôm tan học, cô bị mấy học sinh lớp trên bao vây.

Đường Căng bị vỗ vào mặt, chiếc móc khóa búp bê phiên bản giới hạn mà chị hai tặng cô treo trên khóa cặp sách cũng bị giật mất.

“Chẳng phải người ta nói nhà mày giàu lắm sao, tiền tiêu vặt của mày đâu? Giấu ở đâu rồi?”

Đường Căng bị xô ngã xuống đất, đầu gối cũng bị trầy xước.

Cô không có tiền tiêu vặt.

Đường Viễn Quốc là người sĩ diện, ông ta có thể đảm bảo các con gái của mình ăn mặc không thiếu thốn, luôn xinh đẹp lộng lẫy nhưng Đường Căng lại không có tiền tiêu vặt, mà cô cũng chưa bao giờ ngửa tay xin.

“Không có tiền à? Tao không tin! Nói, mày giấu ở đâu!”

Họ đổ hết mọi thứ trong cặp sách của cô ra, tiếng hộp bút, sách vở rơi loảng xoảng đã kinh động đến một người đang đi ngang qua đầu ngõ.

“Bỏ xuống.”

Tiếng quát nhẹ đột ngột vang lên khiến bàn tay đang lén lút nhặt sách của Đường Căng sợ hãi rụt lại.

Ngay sau đó, tên mập đã vỗ vào mặt cô lập tức bị người vừa đến đá cho một cú vào mông.

“Bảo mày bỏ cái cặp xuống, nghe không hiểu à?”

Vẫn là giọng nói đó, trẻ trung, trong trẻo nhưng lại đầy uy lực.

“Nhặt hết đồ bỏ lại vào trong.”

“Run cái gì? Nhặt lên.”

“Ai cho chúng mày đi? Không biết xin lỗi à?”

“Bành Hạo, đây là lần cuối cùng. Mày mà còn dám làm chuyện này nữa, tao sẽ đá mày đến tận trước mặt bố mày để ông ta dạy dỗ lại mày.”

Chiếc cặp sách bị nhét vội vào lòng cô, tên mập và đám bạn cuống quýt bỏ chạy.

Đường Căng ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Trong con ngõ hẹp ngược sáng, chàng thiếu niên đứng nghiêng người, vạt áo đồng phục bị cơn gió lùa qua ngõ thổi bay một góc.

Chiếc cặp sách xách to bằng một tay lủng lẳng trên vai, chàng thiếu niên thong thả cất bước đi về phía Hi Cảnh Viên.

Ánh mắt anh liếc qua phía sau nhưng bước chân không hề dừng lại.

Mãi cho đến khi vào Hi Cảnh Viên, anh mới phát hiện ra cái đuôi nhỏ phía sau vẫn bám theo, thậm chí còn đi theo đến tận khu nhà ở.

Lục Trạm mất kiên nhẫn “chậc” một tiếng rồi quay đầu lại.

“Sao thế, còn muốn theo tôi về nhà à?”

Từ nhỏ, bố anh đã luôn răn dạy rằng thấy con gái bị bắt nạt thì tuyệt đối không được khoanh tay đứng nhìn, cộng thêm việc anh vốn quen cái thằng mất nết Bành Hạo kia nên tiện tay giúp thì giúp thôi, ai ngờ lại không dứt ra được thế này. 

Giọng điệu lạnh lùng của anh khiến Đường Căng sợ hãi, cô vội ôm chặt cặp sách lùi lại một bước rồi lắc đầu khe khẽ như một chú nai con hoảng hốt.

“A Trạm.”

Thẩm Minh Tú đi ra từ trong vườn: “Đây là…?”

“Con nhặt được ở trên đường ạ.” Lục Trạm nói.

Thẩm Minh Tú nhướng mày: “Hai đứa quen nhau rồi à?”

“Hửm?”

Lục Trạm khó hiểu: “Mẹ, mẹ quen cái đuôi nhỏ này sao?”

“Cái đuôi nhỏ gì chứ!” Thẩm Minh Tú vỗ vào tay con trai, trách yêu: “Con phải lịch sự với em gái chứ, đây là con gái út nhà dì Kiều mới chuyển đến sát vách đấy, con có thể gọi con bé là em gái Căng Căng.”

Đầu mày Lục Trạm nhướng lên, ánh mắt lại một lần nữa rơi trên người Đường Căng, dò xét cô từ đầu đến chân.

Lát sau, anh cười nhạt một tiếng như thể đang suy ngẫm về một phát hiện mới mẻ nào đó, lẩm bẩm: “Em gái sao?”

Kể từ khi biết hàng xóm sát vách chính là Chủ tịch của Tập đoàn Cửu Châu danh tiếng, Kiều Bạch Anh và Đường Viễn Quốc đã nghĩ đủ mọi cách để tạo mối quan hệ tốt, tiếc là hiệu quả chẳng được bao nhiêu.

Không ngờ cuối cùng chính cô con gái út lại mang đến cơ hội.

Kiều Bạch Anh vỗ vai cô, cười nói: “Làm tốt lắm.”

Làm tốt cái gì cơ?

Lúc nhỏ Đường Căng không hiểu lắm nhưng đó là một trong số ít những lần mẹ khen ngợi cô trong ký ức.

Sau bữa tối hôm đó, Kiều Bạch Anh dẫn Đường Căng đến nhà cảm ơn, dù cho cô đi vẫn còn cà nhắc.

Đường Căng ôm một bó hoa mà Thẩm Minh Tú thích nhất rồi ngẩng đầu lên, giọng nói ngoan ngoãn mềm mại:

“Dì Minh Tú, con tặng dì ạ.”

Một cô bé trông như chiếc bánh kem dâu tây thế này, ai nhìn mà không yêu cho được. Cô vừa mềm mại, vừa ngọt ngào, lại còn hiểu chuyện như vậy.

Thẩm Minh Tú lập tức cúi xuống ôm cô một cái: “Dì cảm ơn Căng Căng nhé!”

Trên cầu thang xoắn ốc, Lục Trạm đang bước xuống. Anh đứng đó, ánh mắt lướt qua miếng băng dán cá nhân bên dưới chiếc váy dài đến đầu gối của cô.

“Căng Căng, dì nghe mẹ con nói con thích đọc sách. Trong phòng sách của anh Lục Trạm có nhiều truyện cổ tích lắm, con có muốn vào xem không?”

Đường Căng quay đầu nhìn mẹ trước.

Sau khi được sự cho phép của Kiều Bạch Anh, cô mới chậm rãi bước tới. Cô đang định đặt chân lên bậc thang thì Lục Trạm đã đi xuống, lướt qua người cô.

Thẩm Minh Tú: “A Trạm?”

Lục Trạm không dừng bước, thong thả nói: “Phòng sách nhỏ.”

Thẩm Minh Tú hiểu ý, mỉm cười nói: “Cũng phải, đầu gối Căng Căng còn đang bị thương, không tiện lên lầu. Tầng một cũng có một phòng sách nhỏ, đi đi con.”

Đường Căng đứng trước cửa phòng sách nhỏ, xoắn xuýt hai tay, hơi bối rối. Cô quay đầu lại thì thấy mẹ và dì Minh Tú đã vào phòng trà rồi.

Lục Trạm lấy xuống mấy cuốn truyện cổ tích bìa lòe loẹt từ trên giá sách mà anh chưa từng đọc, chồng lên trên bàn.

Lục Trạm quay đầu lại liếc nhìn Đường Căng.

Anh không nói gì nhưng không hiểu sao Đường Căng lại tự hiểu được, ánh mắt anh như đang nói: Còn không vào đây, muốn tôi mời à?

Thế là Đường Căng chậm rãi bước vào, hai đầu gối khép lại ngồi ngoan ngoãn trước bàn sách.

“Không biết mẹ tôi nghĩ gì mà lại mua truyện cổ tích Grimm cho tôi.” Lục Trạm dùng ngón tay gõ lên mặt bàn: “Của em hết đấy, lát nữa mang về cả đi.”

Dù sao để đây cũng chỉ bám bụi.

Cả chồng sách trên bàn này đều là của mình sao?

Đôi mắt Đường Căng từ từ sáng lên, tựa như lớp đường sương lấp lánh trên kẹo.

Cô vừa không thể tin nổi, lại vừa không giấu được niềm vui.

Cô lí nhí nói: “Cảm ơn…”

Lục Trạm: “Trong phòng sách có muỗi bay vào à?”

“...”

Đường Căng đỏ mặt, nói lớn hơn một chút: “Cảm ơn… anh.”

Phòng sách chỉ còn lại tiếng lật trang giấy sột soạt.

Đường Căng cúi đầu chăm chú đọc sách, khuôn mặt bầu bĩnh phúng phính chìm trong vầng sáng.

Bảo sao cô lại bị thằng Bành Hạo tóm được bắt nạt, đúng là một đứa mọt sách khờ khạo, Lục Trạm không mấy hứng thú dời ánh mắt.

Bài tập online nhanh chóng được giải quyết, Lục Trạm gập laptop lại, mọt sách nhỏ vẫn ngồi đó đọc sách một cách yên tĩnh.

Đầu ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, Lục Trạm tập trung suy nghĩ rồi cầm điện thoại nhắn tin cho Bành Hạo.

Bành Hạo lập tức gửi lại một chuỗi sticker quỳ lạy khóc lóc, Lục Trạm tắt màn hình, coi như không thấy.

Anh đẩy ghế đứng dậy.

Tiếng động đột ngột lại làm Đường Căng giật mình, cả người cô run lên theo phản xạ, đầu gối bị thương vô tình đập vào cạnh chân bàn, gương mặt nhỏ nhắn lập tức trắng bệch.

Lục Trạm nhíu mày bước tới.

“Đau lắm à?”

Đường Căng theo phản xạ lắc đầu, hai đầu gối lại khép chặt vào nhau.

“Không được nói dối.”

Lục Trạm đứng sừng sững nhìn xuống cô từ trên cao, giọng điệu cũng lạnh lùng, Đường Căng rụt cổ lại.

Lục Trạm khựng lại.

“Phòng trà cách đây xa lắm, mẹ em không nghe thấy đâu.”

Lục Trạm ngồi xổm xuống ngang tầm mắt cô, giọng anh bất giác dịu đi: “Nói cho tôi biết, có đau không?”

Đau chết đi được.

Đường Căng vẫn cắn môi không nói gì nhưng một giọt nước mắt to như hạt đậu không kìm được mà lăn dài xuống từ khóe mắt.

Lục Trạm sững sờ, anh mất kiên nhẫn “chậc” một tiếng, cuối cùng lạnh lùng đưa đầu ngón tay lên lau đi giọt nước mắt ấy.

Khi còn nhỏ, Lục Trạm dùng tay lau nước mắt cho Đường Căng.

Còn bây giờ, anh đã tìm được một cách khác mà anh thích hơn.

Phòng ngủ chính mang đậm hơi thở nam tính chỉ còn lại một ngọn đèn. Trong đêm hè mờ ảo, vàng vọt, tiếng mưa rơi trên song cửa sổ đã che lấp đi những tiếng r*n rỉ khe khẽ dồn dập trong phòng.

“Đau… đừng cắn nữa Lục Trạm…”

Đường Căng không nhịn được mà né tránh, vừa khóc vừa xin tha.

  

Nước mắt của cô bị Lục Trạm nuốt trọn bằng một nụ hôn.

Cô cũng bị anh nuốt chửng từng chút một.

Lục Trạm dịu dàng hôn lên trán cô, nhưng những ngón tay thon dài lại dùng sức tàn nhẫn mà giày vò từng tấc một.

“Đường Căng, đây là hình phạt vì em đã trốn tránh anh ở bên ngoài.”

Lục Trạm rất hiếm khi gọi cả họ lẫn tên cô khi chỉ có hai người.

Việc gọi như vậy chỉ có thể chứng tỏ tâm trạng của anh đang cực kỳ tệ.

Nhưng theo Đường Căng thấy, tính tình của Lục Trạm vốn đã rất tệ rồi, tâm trạng không tốt phần lớn là do chính anh mà ra.

“Em biết sai rồi…”

“Em khó chịu… anh…”

Đường Căng nức nở, tâm trí đã bị anh khuấy cho thành một vũng hồ dán.

Bản năng được anh dạy dỗ cũng bị kích thích trỗi dậy. Đường Căng mơ màng đưa tay ra choàng lấy cổ anh, dùng gò má mềm mại nóng rực không ngừng cọ vào bên cổ anh.

Cả người cô mềm nhũn không chút sức lực. Lục Trạm hôn cô.

Hơi thở nóng rẫy của anh phả bên tai cô: “Sau này anh bảo em qua đây là phải qua ngay, nghe chưa?”

Đường Căng cắn môi không nói.

Lục Trạm: “Không đồng ý à?”

Đường Căng lặng lẽ hít vào một hơi, vẻ mặt tủi thân ra đòn phủ đầu: “Anh bắt nạt em…”

Lục Trạm cười: “Bé cưng, em nói lý một chút đi, trước giờ người bị em giấu đi vẫn luôn là anh.”

Anh véo cằm cô: “Ở chỗ em, anh không thể lộ mặt được, rốt cuộc là ai bắt nạt ai?”

“Em không có ý đó…”

“Có ý đó hay không chỉ mình em rõ nhất.”

Sự thật là trong mối quan hệ này, Đường Căng vẫn luôn là người cố gắng che giấu, cố gắng phủi sạch, cố gắng giữ khoảng cách với anh trước mặt mọi người.

Thấy vẻ mặt anh trầm xuống không vui, Đường Căng biết ý nên nhường nhịn.

“Vậy chúng ta huề rồi.”

“Huề?”

Bàn tay Lục Trạm ấn lên eo cô: “Anh còn chưa vào trong mà em đã muốn huề à?”

“...”

Đường Căng cụp mi xuống, lặng lẽ quay mặt đi.

Kỳ sinh lý của cô sẽ đến trong một hai ngày tới. Do thể chất, nếu làm chuyện đó vào những ngày gần đến kỳ thì sẽ rất khó chịu, Lục Trạm biết điều này.

Đương nhiên, nếu anh quên, hoặc không quên nhưng giả vờ quên, Đường Căng cũng chẳng thể làm gì được.

Cô im lặng không phải là đang đánh cược, mà là bất lực trước Lục Trạm. Khi hứng lên, anh cũng đã từng làm những chuyện khốn nạn hơn rồi.

Giao thừa năm ngoái, sở dĩ Lục Trạm mang vết hôn đến buổi tụ tập là vì anh đã làm càn trong xe trước, Đường Căng đã tức giận cắn anh một cái trong lúc giãy giụa.

Chỉ là cuối cùng Đường Căng cũng không dám cắn mạnh, nên mới bị coi thành một vết hôn mờ nhạt trong mắt Thịnh Diệc Thư và mọi người.

Quần áo Đường Căng xộc xệch, mái tóc dài xõa tung trên gối, mùi hương ngọt ngào thoang thoảng trong không khí vẫn chưa tan hết.

Lục Trạm nhìn cô một lúc lâu: “Tối nay ngủ ở chỗ anh.”

Anh nói xong một câu thì đứng dậy.

Nước chảy róc rách, Lục Trạm đã vào phòng tắm.

Cửa phòng vẫn đang trong trạng thái khóa. Đó là khóa mật mã điện tử do chính Lục Trạm thiết kế, Đường Căng không thể mở được.

Không biết bố mẹ Lục Trạm có còn ở dưới lầu hay không, Đường Căng cũng không dám tùy tiện đi ra ngoài.

Lục Trạm đã giúp cô dọn dẹp sạch sẽ rồi mới đi tắm. Đường Căng nằm ngửa trên giường nghỉ một lát rồi đứng dậy chuyển sang ghế sofa.

Cô chống đầu ngẩn người một lúc, thật sự không có gì để làm mà Lục Trạm cũng không ra nhanh như vậy được, cô bèn đứng dậy đến tủ sách sát tường chọn một quyển sách.

Ánh đèn vàng ấm áp rọi xuống, cô gái nhỏ cuộn mình trên sofa, ôm sách lặng lẽ đọc.

Vẻ ngoài của Đường Căng hoàn toàn ăn khớp với tính cách của cô. Gương mặt tròn nhỏ tự nhiên, sống mũi thanh mảnh, khi ngước mắt lên, bọng mắt cười đầy đặn đối lập một cách tinh tế với đuôi mắt cong cong bẩm sinh.

Vừa có nét rụt rè trong sáng của thiếu nữ,

lại vừa ngầm chứa đôi chút quyến rũ còn vụng về, non nớt.

Môi trên của cô cong vểnh tự nhiên, đỉnh môi hồng hào ấy là nơi Lục Trạm yêu thích nhất. Mỗi lần hôn, anh đều quen mút lấy nơi đó trước rồi mới dùng đầu lưỡi hé mở đôi môi cô để tiến vào.

Đường Căng đọc sách rất dễ nhập tâm, mãi đến khi cảm nhận được một bóng hình cao lớn bên cạnh, cô mới vô thức ngẩng đầu, bắt trọn ánh mắt sâu thẳm nóng rực của Lục Trạm đang đứng tựa vào khung cửa.

Đường Căng lập tức gập sách lại, đứng dậy.

Lục Trạm đi tới: “Em hoảng sợ gì chứ, muốn đọc thì cứ đọc tiếp đi.”

Đường Căng lắc đầu: “Em không đọc nữa.”

Vốn dĩ cô cũng chỉ đọc để giết thời gian mà thôi.

Mỗi khi nhìn thấy thứ mình thích, Đường Căng luôn đặc biệt tập trung, như thể chìm đắm trong thế giới của riêng mình, không ai có thể bước vào.

Nghĩ đến điều gì đó, Lục Trạm đột nhiên nâng cằm cô lên, buộc cô phải đối diện với anh.

Đường Căng sững sờ, theo phản xạ cụp mắt xuống, ánh nhìn lảng tránh.

Không chỉ ánh mắt có gì đó không đúng, mà cô còn dời tầm nhìn đi.

Lục Trạm cau mày: “Em lại trốn anh à?”

Đường Căng không hiểu nổi anh lại đột nhiên làm sao nữa, tính khí của vị cậu ấm này thật sự thất khó đoán.

“... Không có.”

Đường Căng dùng đầu ngón tay chạm nhẹ lên thái dương anh: “Tóc anh đang nhỏ nước kìa, để em sấy khô cho nhé.”

“Không sấy khô, sau này sẽ bị đau đầu đấy.”

Đường Căng dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng chiêu lấy mềm thắng cứng này lại được cô dùng vô cùng thành thục.

   

Cảm giác như cầm phải củ khoai nóng bỏng tay, Đường Căng cố rụt tay về nhưng không hề gì, cô cảm thấy lòng bàn tay mình sắp cháy đến nơi, chỉ muốn thu mình thành một cục bé xíu rồi chui tọt vào khe thảm cho xong.

Ánh mắt Lục Trạm ngập tràn ý cười trêu chọc, anh coi sự lúng túng của cô là trò giải trí thú vị nhất.

Anh đúng là đồ xấu xa!

Đường Căng cố chữa ngượng: “Em chỉ đang nhìn vết cào trên cổ anh thôi, lỡ bị người khác trông thấy thì làm thế nào?”

“Thì anh nói là do em cào.”

“Không được!”

Đường Căng giật nảy mình, mắt mở to: “Lục Trạm, anh đã hứa với em rồi mà.”

“Vậy thì hôn anh đi.”

Lục Trạm nhìn cô: “Chủ động hôn anh.”

Từ lúc bắt đầu mối quan hệ này với Lục Trạm đến giờ, người nắm thế chủ động luôn là anh. Đường Căng chưa bao giờ chủ động hôn anh dù chỉ một lần. Cô vốn khá bị động trong chuyện này, trừ khi bị anh khơi gợi đến mức bản năng khó lòng kiềm chế.

Đường Căng rất ngoan ngoãn, cô ngẩng đầu rướn người tới nhưng đôi môi mềm mại lại áp lên má của Lục Trạm.

Lục Trạm khẽ híp mắt nhìn cô.

Đường Căng nói lí nhí: “Anh có nói là không được hôn má đâu.”

“Căng Căng nhà chúng ta thông minh thật đấy.”

“... Cảm ơn đã khen.”

"Không cần cảm ơn." Lục Trạm nhại lại giọng điệu của cô: “Lần sau anh sẽ chỉ định rõ là muốn em hôn lưỡi.”

Đường Căng: “...”

Cầu trời đừng có lần sau.

Bỗng nhiên cả người bị bế bổng lên, Đường Căng giật mình, theo phản xạ giãy giụa: “Anh định làm gì?” 

“Lên giường đi ngủ.”

“Em muốn ngủ ở sofa.”

Lục Trạm liếc cô: “Em cứ thử ngủ xem.”

Anh đặt cô lên giường, dùng lực vừa phải véo nhẹ gương mặt nhỏ của cô: "Vừa nãy anh đã dừng lại thì bây giờ sẽ không tiếp tục đâu, nuốt hết mấy cái lo lắng của em vào bụng lại cho anh.”

“…”

“Không tin anh à?”

Lời đàn ông nói trên giường thì một chữ cũng không đáng tin.

Đường Căng: “Em tin anh.”

Sau khi tắt đèn nằm xuống, Lục Trạm lập tức kéo Đường Căng dúi vào lòng mình.

Đường Căng khẽ cựa quậy vì không được thoải mái cho lắm.

Cô vốn có khung xương nhỏ nhắn, vòng eo mềm mại nhưng vòng ba lại đầy đặn với đường cong tựa trái đào tuyết sắp chín.

Cô đang quay lưng về phía anh, có lẽ lúc cựa quậy đã vô tình cọ vào đâu đó. Lục Trạm mất kiên nhẫn tặc lưỡi một tiếng, lòng bàn tay úp xuống vỗ một cái hơi mạnh.

Đường Căng lập tức không dám động đậy nữa.

Chẳng mấy chốc, bên tai đã truyền đến tiếng thở đều đặn của người đã ngủ say.

Mấy hôm trước Lục Trạm đi công tác ở Cảng Thành, sáng nay vừa đáp xuống sân bay thành phố Hoài đã đi thẳng đến trường Đại học Hoài Giang.

Vị cậu ấm này có tật lạ giường, mỗi lần đi công tác đều ngủ không ngon giấc.

Đường Căng chậm rãi nhích người, tìm kiếm gương mặt Lục Trạm trong bóng tối. Cô lặng lẽ ngắm anh một lúc lâu rồi lại nằm thẳng, mắt nhìn lên trần nhà, chẳng mấy chốc mí mắt đã trĩu nặng.

Đường Căng đang ngủ say bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc. Ánh nắng ban mai đã len lỏi qua khe rèm, rọi vào trong phòng.

“A Trạm, dậy chưa con?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play