Màn đêm dần buông, khách sạn Diệu Thạch ở Cảng Thành như một tòa cung điện vàng sừng sững trên mặt biển.

Bức tượng sư tử vàng khổng lồ ở cổng chính phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo trong màn đêm. Một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da không ngừng xoa hai tay, đi đi lại lại dưới chân tượng.

Theo sau ông ta là vài nhân viên đi cùng trong bộ đồng phục màu đen.

Xung quanh yên tĩnh như tờ, ai nấy đều ngẩng đầu trông ngóng.

Cuối cùng, ba chiếc xe từ xa tiến lại gần.

Trần Kiến Triệu vừa liếc mắt đã thấy chiếc Bentley mang biển số HK7777 đang đi đầu.

Ngay cả chiếc xe sang trọng của ông ta cũng chỉ đủ tư cách dẫn đường trước mặt vị kia.

Trần Kiến Triệu lập tức tươi cười tiến lên thay cả công việc của nhân viên đỗ xe, đích thân khom lưng mở cửa.

“Giám đốc Lục, hoan nghênh, hoan nghênh!”

Trong vụ mua lại Tập đoàn Kiến Triệu ở Cảng Thành, bên mua là Tập đoàn Cửu Châu ở thành phố Hoài đã cử cậu chủ Lục Trạm toàn quyền phụ trách việc bàn giao.

Nghe nói, trước đó vị giám đốc Lục trẻ tuổi này phụ trách một vụ mua lại ở thành phố Hải. Trong lúc nguy cấp, bên kia đã mua chuộc người dò ra khách sạn Lục Trạm ở, sau đó dùng các thủ đoạn như nhượng bộ tài chính, cam kết hiệu suất, thậm chí cả mỹ nhân kế nhưng ngược lại còn chọc cho Lục Trạm không vui.

Sau khi Trần Kiến Triệu dò la được tin tức, ông ta đã mất mấy đêm không ngủ để nghĩ ra một chiêu độc đáo khác biệt.

Hai người đàn ông trẻ tuổi với khí chất phi phàm lần lượt bước xuống xe.

Lục Trạm mặc một bộ vest đen sang trọng, phẳng phiu, cà vạt được thắt ngay ngắn, khuy măng sét bằng bạch kim bên cổ tay phản chiếu ánh sáng sắc lạnh trong đêm.

Giang Chiếu Bạch bước xuống từ phía bên kia, ngước mắt: “Lão Trần, đây là nơi ông chọn đấy à?”

"Đúng, đúng vậy." Trần Kiến Triệu cười nói: “Giám đốc Lục, giám đốc Giang, hai vị đi từ xa tới đây quả là vất vả, mời vào trong thư giãn một chút, đợi khi nào thoải mái rồi chúng ta lại bàn chuyện chính.”

Đèn chùm pha lê trên mái vòm của sảnh khách sạn rủ xuống những dải sáng lấp lánh, xung quanh là các cột trụ mạ vàng. Trong góc khuất, ánh mắt của vệ sĩ sắc như đuốc, họ cầm bộ đàm, hạ giọng ra lệnh: “Khách quý đã tới.”

Bên trong khu vực riêng, nữ nhân viên chia bài mặc sườn xám bó sát đã đợi sẵn.

“Giám đốc Lục, giám Giang, mời ngồi.”

Trần Kiến Triệu đích thân kéo ghế cho Lục Trạm, đồng thời ngầm trao đổi ánh mắt với nữ dealer.

Lục Trạm khẽ nhướng mày: “Giám đốc Trần khách sáo rồi.”

Trần Kiến Triệu cười toe toét: “Nên làm, nên làm mà.”

Nữ dealer nhận được ánh mắt, trong lòng đã hiểu ý. Động tác xào bài vô cùng điêu luyện, chỉ một cái lắc nhẹ cổ tay đã âm thầm thao túng ván bài.

Thế nhưng, Trần Kiến Triệu đã tính sai nước cờ này.

Lục Trạm ngồi thẳng lưng trên ghế, ánh mắt lướt qua mặt bài nhưng vẫn bình thản không chút gợn sóng. Thành tích thắng liên tiếp ba ván chẳng có gì thú vị với anh.

Đến ván thứ tư, Lục Trạm giơ tay ra hiệu dừng chia bài rồi thong thả đọc bốn con số.

Sắc mặt nữ dealer cứng đờ trong giây lát, cô ta chậm rãi lật những lá bài trong tay lên, chúng khớp chính xác với những con số Lục Trạm vừa đọc, không sai một ly.

Vẻ mặt Lục Trạm không đổi, anh đứng dậy. Cả sảnh tiệc im phăng phắc.

“... Giám đốc Lục?”

Trần Kiến Triệu ngơ ngác, vẻ mặt đầy bối rối.

Một trong ba người trợ lý của Lục Trạm bước đến chặn trước mặt Trần Kiến Triệu: “Giám đốc Lục nghe nói giám đốc Trần có một quỹ từ thiện ở Cảng Thành, nên toàn bộ số tiền thắng được tối nay sẽ được quyên góp hết.”

Haizz, mất bao công sức dâng lên lại bị trả về y nguyên.

“Cô dealer này, chắc là chiêu gian lận này của cô mới học nhỉ? Muốn chơi trò này thì còn phải luyện nhiều vào.”

Mặt nữ dealer thoáng đỏ lên.

Giang Chiếu Bạch vắt chéo chân, nghịch mấy thẻ chip trong tay rồi quay sang nhìn Trần Kiến Triệu: “Còn cả ông nữa, lão Trần, ông bày mấy trò này ra làm gì?”

Trần Kiến Triệu đã mua chuộc nữ dealer để dàn xếp ván bài, mục đích là để lấy cớ  vận may của giám đốc Lục tốt mà danh chính ngôn thuận biếu không món quà hiếu kính này, bề ngoài không ai có thể bắt bẻ được câu nào.

Mặt mày Trần Kiến Triệu ủ dột, than rằng mình đã vắt óc suy nghĩ lắm rồi: “Giám đốc Lục cái gì cũng tốt nhưng sao lại cứ như thần tiên không vướng bụi trần vậy chứ, làm chúng tôi chẳng biết phải bắt đầu từ đâu…”

Trần Kiến Triệu bất giác buột miệng kể khổ, nhưng lại quên mất mối quan hệ giữa Giang Chiếu Bạch và Lục Trạm. Ông ta lập tức toát mồ hôi lạnh, vội vàng xin lỗi.

“Giám đốc Giang, tôi…”

"Không sao đâu." Giang Chiếu Bạch đứng dậy, vỗ vai ông ta: “Không phải lỗi của ông.”

Lục Trạm xuất thân cao quý, là cậu chủ của Tập đoàn Cửu Châu. Anh sinh ra đã có tất cả, chẳng thiếu thứ gì, thành ra cũng chẳng hứng thú với bất cứ điều gì.

Thế nhưng, Giang Chiếu Bạch lại biết rõ không phải Lục Trạm không vướng bụi trần, mà là chỉ "ăn" duy nhất một người mà thôi.

“Yên tâm đi, cậu ấy không thích mấy thứ này không có nghĩa là công việc sẽ không thành.”

Lòng Trần Kiến Triệu đã rối như tơ vò: “Giám đốc Giang, mong cậu nể mặt thằng em này mà chỉ điểm cho vài đường được không?”

Trần Kiến Triệu đã ngoài 40 lại khiêm tốn xưng "em" trước mặt Giang Chiếu Bạch chưa đầy 30, kể ra cũng là người có thành ý.

Giang Chiếu Bạch cũng không ngần ngại nói thẳng: "Chỉ một câu thôi, sổ sách sạch sẽ, đừng có ý đồ mờ ám.”

 

Đoàn xe 10 chiếc rời khỏi khách sạn Diệu Thạch, địa điểm được chuyển sang một phòng họp thích hợp hơn để bàn bạc công việc.

Nhân viên hai bên tuần tự trao đổi và đối chiếu tài liệu, trong cả phòng họp chỉ còn lại tiếng lật giấy và tiếng gõ bàn phím.

Trần Kiến Triệu ngồi đối diện, thỉnh thoảng lại cúi đầu lau mồ hôi.

Tuy màn dạo đầu đã hỏng bét, nhưng trong thâm tâm ông ta vẫn canh cánh cái thói tỏ lòng trung thành kiểu cũ.

Trần Kiến Triệu nâng ly rượu đứng dậy: “Giám đốc Lục, tôi đã một lòng đi theo Tập đoàn Cửu Châu, trên dưới công ty Kiến Triệu cũng sẽ trung thành với nhà họ Lục!”

Giang Chiếu Bạch không nhịn được cười: “Lão Trần, thời đại nào rồi, ông có phải dân xã hội đen đâu mà nói chuyện trung thành, nghe lỗi thời quá.”

Trần Kiến Triệu cười trừ, ông ta vốn là người thô kệch, quả thật không khéo ăn nói.

“Giám đốc Trần không cần phải lo nghĩ nhiều.”

Lục Trạm ngước mắt nhìn ông ta: “Nền móng của Cửu Châu vững bền thì Kiến Triệu tự nhiên sẽ phát triển thịnh vượng, đứng vững ở đất Cảng Thành này.”

“Tôi hiểu rồi, hiểu rồi ạ!”

Vẻ mặt Trần Kiến Triệu đầy cảm kích, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Xem ra trước đó đúng là do mình đã nghĩ sai đường, tuy Lục Trạm lạnh nhạt nhưng lại là người nhìn vào thành quả thực tế.

Dù đi theo một người như vậy khó mà thân cận, nhưng chỉ cần chuyên tâm làm việc thì không sợ bị bạc đãi.

Trần Kiến Triệu lại rót đầy một ly rượu: “Lần này cũng phải cảm ơn giám đốc Giang đã làm cầu nối!”

“Khách sáo rồi.”

Giang Chiếu Bạch nâng ly chạm nhẹ, vẻ mặt vẫn cà lơ phất phơ.

Cảng Thành là một chốn ăn chơi, Lục Trạm không hứng thú nhưng lại là nơi Giang Chiếu Bạch rất thích. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, anh ấy đã may mắn thắng được bạc triệu. Đến lúc tàn cuộc vui thì lại chẳng thấy Lục Trạm đâu cả.

Giang Chiếu Bạch lập tức gọi một cuộc điện thoại.

“Cậu chủ Lục, cậu đang ở đâu đấy?”

“Sân bay.”

"... Đúng là về nhà như tên bắn, công việc vừa xong là lập tức bay về." Giang Chiếu Bạch trêu anh: “Có người chờ có khác, chẳng như mấy kẻ cô đơn lẻ bóng như bọn tôi.”

Lục Trạm nhếch môi: “Quả thật.”

Lục Trạm cúp máy xong thì cúi đầu lướt màn hình điện thoại. Mục tin nhắn ghim trên cùng của WeChat vẫn im lìm, nhật ký cuộc gọi lại càng không có lấy một cuộc gọi nhỡ nào.

Có người chờ ư?

E là cô ấy chỉ mong mình ở lại Cảng Thành, tốt nhất là mấy tháng, thậm chí mấy năm cũng đừng về.

  

Thứ Tư, lễ kỷ niệm 100 năm thành lập Đại học Hoài Giang.

Đúng 10 giờ sáng, huy hiệu trường mạ vàng lấp lánh dưới nắng, trên con đường trong khuôn viên trường người đông như trẩy hội. Tiếng trống vang lên, hàng nghìn chiếc drone mang theo làn khói màu vụt bay lên không trung.

Bên trong hội trường lớn lại càng đông nghịt, Thịnh Diệc Thư kéo Đường Căng chen vào: “Bạn ơi, ngại quá, cho mình chen một chút nha.”

Người kia nhường ra một khoảng trống nhỏ: “Không sao đâu.”

Cuối cùng cũng có chỗ đứng nhưng lại vừa ngột ngạt vừa nóng bức, Thịnh Diệc Thư phải lấy tay quạt quạt.

“Đông người quá, hay là mình về đi.” Đường Căng kéo sụp vành mũ, cố gắng che mặt.

“Thôi mà, mất công chen vào rồi.”

Thịnh Diệc Thư quay đầu hỏi: “À bạn ơi, cho mình hỏi cựu sinh viên khách mời đặc biệt lên phát biểu chưa, là đàn anh Lục bên khoa Quản trị Kinh doanh ấy.”

Cựu sinh viên họ Lục của khoa Quản trị Kinh doanh thì nhiều vô số kể nhưng chỉ cần nhắc đến “đàn anh Lục”, dù không nói đầy đủ họ tên thì toàn thể sinh viên Đại học Hoài Giang đều biết là đang chỉ ai.

“Vẫn chưa đâu. Chẳng phải mọi người đều đang đợi anh ấy sao, chứ không thì đã về một nửa rồi.”

Nghe vậy, Thịnh Diệc Thư lén huých cùi chỏ vào Đường Căng: “Anh trai thanh mai trúc mã của cậu nổi tiếng thật đấy.”

Đường Căng giật mình hoảng hốt: “Cậu nói nhỏ thôi…”

Nếu có thể, Đường Căng chỉ ước cả thế giới này không ai biết cô quen Lục Trạm.

Rất nhanh sau đó, người dẫn chương trình thông báo người tiếp theo lên phát biểu là đại diện của Tập đoàn Cửu Châu - một doanh nghiệp hàng đầu thành Hoài và cũng là đơn vị đã tài trợ xây dựng tòa nhà thí nghiệm mới cho Đại học Hoài Giang.

Trong nháy mắt, tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường.

Đường Căng bịt tai lại, cô đã quá quen với mức độ nổi tiếng của Lục Trạm rồi.

Bố của Lục Trạm là Chủ tịch Tập đoàn Cửu Châu, một hình mẫu thương nhân nho nhã của Hoài Thành. Mẹ anh xuất thân từ một gia đình gia giáo, hiện là Chủ tịch Hội đồng quản trị của Quỹ từ thiện Cửu Châu.

Là con trai một của cặp bố mẹ ưu tú như vậy, Lục Trạm vừa chào đời đã là chủ nhân tương lai của tòa nhà Cửu Châu - biểu tượng của thành phố Hoài, là một cậu chủ chính hiệu của thành phố này.

Bỏ qua xuất thân, năm đó Lục Trạm được tuyển thẳng vào Đại học Hoài Giang. Sau khi tốt nghiệp, anh vào Tập đoàn Cửu Châu làm việc luân phiên ở các vị trí, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã ngồi vững ở ghế Giám đốc điều hành kiêm Chủ tịch bộ phận Khoa học kỹ thuật.

Ánh đèn sân khấu hội tụ, Lục Trạm bước đến trước bục phát biểu, những ngón tay thon dài trắng lạnh của anh nắm lấy micro điều chỉnh độ cao.

“Chào buổi sáng, các vị.”

Chất giọng trong trẻo và lạnh lẽo của người đàn ông vang vọng khắp hội trường. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về sân khấu, ngoại trừ Đường Căng.

Cô cụp mắt nhìn xuống đất.  

Vành mũ gần như che khuất quá nửa khuôn mặt.

Cùng là giọng nói này, nhưng khi lọt vào tai cô lại mang theo hơi nóng bỏng rẫy, thậm chí anh còn cố tình nói những lời khiến cô phải đỏ mặt tía tai.

Ngón tay Đường Căng khẽ cuộn lại, cô chậm rãi ngẩng đầu lên.

Dù sao thì bây giờ cô đang nấp trong đám đông, người trên sân khấu chắc chắn không thể nào tìm thấy cô giữa biển người mênh mông này được.

“Đàn anh Lục… trông có vẻ lãnh cảm lắm!”

“Công nhận… Tôi cũng thấy vậy…!”

Một nhóm người vốn chỉ đến để ngắm vẻ đẹp của Lục Trạm bắt đầu xì xào bàn tán. Thịnh Diệc Thư nghe thấy thì thầm cười, cô ấy ghé sát vào tai Đường Căng, nói: “Cậu có muốn giúp anh trai thanh mai trúc mã của cậu đính chính một chút không?”

Đường Căng mở to mắt: “Đính… đính chính cái gì?”

Diệc Thư phát hiện ra rồi sao?

“Chẳng phải Lục Trạm từng có bạn gái rồi sao, cậu quên rồi à? Giao thừa năm ngoái lúc chúng mình tụ tập, anh ấy còn vác cả vết hôn trên cổ đến đấy, còn bị Giang Chiếu Bạch và mọi người trêu là cố tình khoe khoang ân ái nữa mà.”

Đường Căng chột dạ chết đi được, lí nhí đáp: “Chuyện của anh ấy… mình không rõ lắm…”

Bài phát biểu dài ba phút kết thúc. Giữa những tràng pháo tay như sấm dội, Lục Trạm xoay người bước vào hậu trường.

Rất nhanh sau đó, điện thoại của Đường Căng nhận được hai tin nhắn mới.

L: [Sao em không mặc chiếc váy anh mới đặt cho em?]

L: [Phòng nghỉ 201, 10 phút nữa qua đây.]

Đường Căng lập tức siết chặt điện thoại, vẻ mặt không thể tin nổi.

Cả hội trường lớn đông người như thế, cô lại còn đội mũ, sao anh có thể nhìn thấy cô được chứ?

Cô không cần nghĩ cũng biết phòng nghỉ mà Lục Trạm đang ở có bao nhiêu người đang vây quanh, Đường Căng tuyệt đối không thể đến đó được.

Cô vội vàng tắt màn hình rồi đưa tay kéo tay áo Thịnh Diệc Thư: “Mình đi thôi.”

Do là lễ kỷ niệm, năm lối ra của hội trường lớn đều bị kiểm soát. Đường Căng và Thịnh Diệc Thư phải đi vòng một đoạn mới tìm được lối ra thực sự.

Thế nhưng thật không may, một nhóm thanh niên đột nhiên xuất hiện ở phía đối diện và đang đi về phía này. Đường Căng chỉ cần liếc mắt là nhận ra Lục Trạm đang được mọi người vây quanh ở giữa.

Đồng tử cô hơi co lại, vội vàng ôm lấy cánh tay Thịnh Diệc Thư rồi quay người đi: “Bên này không đi được, mình quay lại tìm đường khác đi!”

“Ể? Không phải là bảng chỉ dẫn lối ra ở bên này sao?”

Thịnh Diệc Thư gần như là bị Đường Căng lôi đi.

Lễ kỷ niệm còn có nhiều hoạt động check-in để nhận quà lưu niệm, Thịnh Diệc Thư rất hứng thú. Đường Căng đi cùng cô ấy, đợi đến khi Minh Chi đi từ nhà đến thì tự mình về ký túc xá trước.

Đường Căng vốn thích yên tĩnh, không ham tụ tập ồn ào.

Thịnh Diệc Thư và Minh Chi đều đã quen với điều đó.

Cả buổi chiều, Đường Căng ở lì trong ký túc xá để chỉnh lại dàn ý luận văn. Thịnh Diệc Thư và Minh Chi đều không còn ở trong ký túc xá nữa. Khi trời sẩm tối, Đường Căng cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Ở huyền quan, cô cúi xuống thay dép đi trong nhà rồi bước vào phòng khách.

“Mẹ, con về rồi.”

Kiều Bạch Anh mặc một chiếc váy ngủ lụa tơ tằm, ngồi trên sofa gọi điện thoại. Dường như bà ta không hề nghe thấy tiếng của Đường Căng, đến một cái liếc mắt cũng không dành cho cô.

Đường Căng đã sớm quen với sự thờ ơ này.

Cô cụp mắt xuống, quay người đi lên phòng mình trên lầu.

Đường Căng là một người mà ngay từ khi vừa chào đời đã bị chính bố mẹ mình yêu cầu đi xét nghiệm ADN.

Kiều Bạch Anh từng là một nữ diễn viên không mấy nổi tiếng.

Sau khi gả cho một đại gia và có được cuộc sống sung túc hằng mơ ước, bà ta lại sinh liên tiếp hai cô con gái. Mãi mới mang thai lần thứ ba, sau khi lặn lội sang tận Hồng Kông để kiểm tra và biết đó là con trai, cuối cùng Kiều Bạch Anh cũng có thể ưỡn thẳng lưng. Đường Viễn Quốc cũng thay đổi thói trăng hoa, suốt ngày ở nhà bên cạnh bà ta.

  

Nhưng cuối cùng lại sinh ra Đường Căng.

“Không thể nào!” Kiều Bạch Anh gào lên khản cả giọng trong phòng sinh: “Tôi đã đi kiểm tra rồi, rõ ràng là con trai mà! Sao lại có thể như vậy?”

Cái sai số với xác suất cực nhỏ ấy lại rơi trúng vào Kiều Bạch Anh.

Đường Viễn Quốc là người coi trọng thể diện nhất nên ông ta không hề tỏ ra bất mãn chút nào ở ngoài phòng sinh: “Con gái cũng tốt, là ba viên minh châu.”

Tắm xong, Đường Căng vừa lau tóc vừa bước ra từ phòng tắm.

Cô nhớ lại, lần gần nhất cô thấy bố mình về nhà đã là chuyện của ba tháng trước rồi.

Ánh mắt cô lướt qua chiếc điện thoại đặt trên bàn học, bàn tay đang cầm khăn tắm chậm rãi siết chặt lại. Kể từ lúc rời khỏi hội trường lớn cho đến bây giờ, điện thoại của cô vẫn luôn tắt, không dám mở lên.

Đường Căng treo khăn tắm lại phòng tắm rồi bước đến trước bàn học, do dự cầm điện thoại lên.

Sau khi khởi động máy, không ít tin nhắn hiện ra, trong đó có một tin được gửi từ hai phút trước.

L: [Đến phòng anh.]

Đường Căng suýt nữa làm rơi điện thoại.

Lục Trạm đến cả việc khi nào cô sẽ đi tắm, khi nào tắm xong, đến lúc nào mới chịu mở máy, anh đều biết rõ mồn một.

Đường Căng thậm chí đã từng nghi ngờ liệu phòng mình có bị anh lắp thiết bị theo dõi hay không.

Nhưng cô đã tìm kỹ rồi, không có.

Thứ Lục Trạm dựa vào chính là sự thấu hiểu cô suốt mười mấy năm trời.

[Muộn rồi, em phải đi ngủ đây.]

Tin nhắn này vừa gửi đi chưa đầy ba giây, một cuộc gọi thoại đã tới.

“Muốn anh qua đón em à?”

“Ngày mai được không, ngày mai em chắc chắn sẽ…”

“Cổng lớn mở cho em rồi.” Lục Trạm ngắt lời cô, giọng nói ẩn chứa sự cảnh cáo: “Tự mình qua đây, ngoan.”

Điện thoại bị ngắt, Đường Căng chết sững tại chỗ.

Nhưng cô biết nếu mình thật sự không qua đó, Lục Trạm chắc chắn sẽ đích thân đến nhà đón cô.

Trước nay Lục Trạm luôn nói được làm được.

Nhà họ Lục và nhà họ Đường cách nhau một bức tường.

Họ cùng sống trong khu Hi Cảnh Viên nhưng lại có sự khác biệt rất lớn.

Căn số 8 của nhà họ Lục là căn “vua” trong khu, chiếm diện tích rộng lớn, phía Đông giáp với hành lang sinh thái đất ngập nước, cây cối um tùm tươi tốt.

Trong khi đó, căn số 7 của nhà họ Đường có diện tích chỉ bằng một nửa nhà họ Lục.

Hi Cảnh Viên là nơi bố mẹ Lục Trạm đã ở từ khi mới cưới, vì có tình cảm nên không nỡ chuyển đi.

Còn đối với nhà họ Đường, đây đã là căn nhà tốt nhất mà họ có thể mua được.

Những năm qua, không phải Kiều Bạch Anh chưa từng nghĩ đến việc chuyển đến một biệt thự lớn hơn, nhưng lần nào cũng bị Đường Viễn Quốc lấy lý do vốn không đủ, tiền phải ưu tiên cho việc xoay vòng của công ty để từ chối.

Ánh trăng mờ ảo, Đường Căng men theo hàng rào đi thẳng đến trước cánh cổng nhỏ của vườn nhà họ Lục, chỉ cần đưa tay đẩy nhẹ vào trong là cửa mở.

Trong vườn, cây cỏ hoa lá bốn mùa um tùm, con đường nhỏ lát sỏi, bóng trúc in trên tường trắng mang đậm nét đẹp của thẩm mỹ Trung Hoa.

Sau khi cô bước vào, cánh cổng nhỏ tự động khóa lại.

Dù Lục Trạm đã đảm bảo sẽ xóa camera giám sát ghi lại cảnh cô ra vào nhà họ Lục, nhưng Đường Căng vẫn cẩn thận né tránh các máy quay.

  

Cô vô cùng sợ hãi mối quan hệ này sẽ bị người thứ ba biết được.

Biệt thự nhà họ Lục có tổng cộng ba tầng, cả tầng ba đều là của Lục Trạm.

Đèn hành lang tối om, chỉ có phòng của Lục Trạm là có ánh sáng hắt ra.

Đường Căng siết chặt váy áo, lòng đầy thấp thỏm bước tới.

Giữa không gian tĩnh lặng, Lục Trạm ngồi trên chiếc sofa đối diện với cửa ra vào. Anh bắt chéo hai chân, cổ áo sơ mi hơi mở, tay áo thì được xắn lên tùy ý để lộ cánh tay rắn chắc với những đường gân xanh mờ mờ hiện lên.

“Hôm nay anh bảo em đến phòng nghỉ tìm anh, sao không đến?”

“Điện thoại em hết pin, em không thấy.” Đường Căng cụp mắt xuống.

“Vậy sao mấy ngày nay em không liên lạc với anh lần nào?”

“...”

Đường Căng lén siết chặt vạt áo: “Em phải sửa luận văn, nên hơi bận.”

“Vậy sao.” Lục Trạm nhếch môi, ánh đèn hắt xuống tạo thành một vùng bóng tối sâu thẳm dưới mắt anh: “Bây giờ, đến cả lý do để qua loa với anh Căng Căng cũng lười tìm rồi nhỉ.”

“Em không có qua loa…”

Đường Căng gân cổ ngẩng lên nhìn anh thì dưới lầu đột nhiên vọng lên tiếng mở cửa, cô lập tức sững sờ.

“Không phải anh nói tối nay bố mẹ anh không về sao?”

“Thì sao nào.” Lục Trạm nghiêng đầu, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa có ý trêu đùa.

Đường Căng quay người định bỏ đi nhưng cô còn chưa kịp chạm vào tay nắm cửa, cánh cửa phòng vốn chỉ khép hờ đã lập tức đóng chặt lại.

“Cạch” một tiếng, cửa tự động khóa lại.

Đường Căng không bỏ cuộc, cô nắm lấy tay nắm cửa ấn xuống, đến khi lòng bàn tay đau rát mới đành phải buông ra.

Cửa đã khóa lại có nghĩa là gì, Đường Căng hiểu rõ hơn ai hết.

Cô hít một hơi thật sâu, từ từ quay đầu lại nhìn Lục Trạm: “Mở cửa ra.”

Lục Trạm ném chiếc điều khiển cửa sang bên cạnh, vỗ vỗ lòng bàn tay lên đùi mình: “Ngồi lên đây.”

Lông mi Đường Căng run lên, lưng gần như dán chặt vào cánh cửa. Cô lắc đầu, giọng nói mềm hơn hẳn: “Anh Lục Trạm…”

Đây là cách mà Đường Căng vẫn gọi mỗi khi cầu xin anh.

“Vô ích thôi, bé cưng.”

Lục Trạm nhếch đôi môi mỏng, giọng điệu đầy vẻ lạnh lùng tàn nhẫn không cho phép từ chối: “Anh không nói lần thứ ba đâu. Lại đây.” 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play