Ba. Tỷ thật sự không có giá trên thị trường
Ba ngày sau, cuối cùng ta cũng trở về ngôi nhà xa cách đã mười hai năm. Lúc ấy mới hiểu vì sao cha mẹ lại yên tâm để ta lang bạt bên ngoài một mình lâu đến thế. Thì ra, phía trên ta đã có đến mười tám anh chị. Ta được đặt nhũ danh là Thập Cửu, đứng hàng út trong nhà.
Mẹ ôm chặt lấy ta, khóc ròng suốt một canh giờ, rồi quay sang cha mà nói:
“Đứa nhỏ này, chỉ nhìn thôi cũng thấy chẳng có giá trên thị trường. May mà ông đã chuẩn bị trước tinh thần.”
Cha ta thì đắc ý lắm, cười mà rằng:
“Từ khi nó sinh ra, đã giống y như khuôn mẫu của ta, ta sớm có chuẩn bị tâm lý.”
Mẹ ta dịu dàng dựa vào ngực ông, gật đầu mỉm cười. Còn ta thì lập tức dập tắt cái ý nghĩ muốn nhận Tuyệt Đỉnh làm mẹ nuôi.
Hôm đó, khi ta đang ra bứt phá cành non của cây mẫu đơn quý trong vườn, Thập Ngũ ca chạy đến an ủi:
“Đừng lo, Thập Cửu, rồi muội sẽ có giá thôi.”
Câu này nghe thì hồ đồ, nhưng ít nhiều cũng khiến lòng ta vơi đi phần nào. Ngày hôm sau, ta cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Nhà ta rất giàu. Ban đầu, ta chỉ thấy sân nhà quá rộng, đi đâu cũng dễ lạc nếu không có người hầu dẫn đường. Vài ngày sau, nhìn dòng khách đến thăm nối dài không dứt, cộng thêm khí thế ngút trời của các môn khách, ta mới biết nhà mình giàu đến mức “phú khả địch quốc”. Thế là ta liền khinh bỉ ném đi cái ngày bị tụi trộm khinh rẻ. Thì ra, ta – một tiểu thư – cũng thuộc hàng giàu có đến mức lấn át cả một thành!
Nhưng rồi, khi cuộc thi nữ công Giai Lệ Ly đến gần, trong lòng ta cứ mãi băn khoăn: đám trộm theo chân Lệ Nương kia rốt cuộc nhằm mục đích gì?
Cuộc sống cơm ngon áo đẹp, gấm vóc lụa là, thật sự chẳng khiến ta thấy sung sướng. Ta rất nhớ những ngày ở Tuyệt Đỉnh thêu phường, nhiều lần ngỏ ý muốn bỏ nhà mà đi, nhưng trong nhà trên dưới không ai coi lời ta là thật. Chỉ có một lão bộc run rẩy khuyên:
"Người thử đi xem? Ra được ngoài thì tính người giỏi."
Ta liền thử, quả nhiên rất khó thoát ra. Những người thợ thủ công đã xây nhà ta thành một mê cung phức tạp. Với kẻ thiếu tâm cơ, chất phác đơn thuần như ta thì đừng hòng mà tìm được lối ra.
Ra không được, ta lại càng nhớ về Tuyệt Đỉnh thêu phường – nơi ta đã sống, phấn đấu suốt 12 năm. Ở đó không chỉ là quãng đời ta học nghề, mà còn là nơi ta gặp được người đàn ông khiến tim mình rung động.
Hôm ấy, là lần thứ mười ta bước ra khỏi trường thi thêu, trên tay ôm cái tác phẩm “gà xù lông” bị giám khảo đánh mười dấu gạch. Thông thường, chỉ cần bốn dấu gạch thôi là coi như trượt, không đủ tiêu chuẩn, chẳng thể tốt nghiệp. Vậy mà ta… nhận trọn mười dấu!
Đau lòng đến chết lặng, ta lang thang ra cây cầu, chỉ muốn nhảy xuống sông mà kết thúc tất cả. Nhưng khi nhìn xuống, ta mới phát hiện… nước nông quá. Có nhảy xuống thì cũng chỉ biến bản thân thành cảnh quan nhân văn độc đáo - một đống bùn nhơ nhớp, khi vớt lên không những thảm hại mà còn bốc mùi hôi thối.