Trận mưa lớn vừa dứt, mọi dấu vết trên mặt đất đều bị xóa nhòa. Mộc Phong và những người khác vốn nổi tiếng về khả năng truy tìm dấu vết, nhưng giờ đây cũng phải bó tay.

Họ mở rộng phạm vi tìm kiếm. Nhờ sự giúp đỡ của điêu tuần tra, họ ngửi được mùi y phục của tôn chủ gần bờ sông. Sau đó, họ vớt được tảng đá lớn bọc y phục tôn chủ.

Mộc Lôi và hai người khác nhìn bộ y phục ướt sũng, nhăn nhúm mà rùng mình.

Tôn chủ của họ có một thói quen kỳ lạ: mọi vật dụng của ngài đều phải sạch sẽ, phẳng phiu. Nếu không cần nữa, ngài sẽ phá hủy chúng chứ không cho ai chạm vào. Vậy mà hôm nay, y phục của tôn chủ lại ra nông nỗi này…

"Kẻ nào to gan đến vậy?" Ba người còn đang ngẩn người thì một giọng nói thanh thấu vang lên phía sau: "Tìm được hắn chưa?"

Họ vội quay người hành lễ. Mộc Lôi hổ thẹn: "Tôn chủ, thuộc hạ vô năng, chỉ tìm được y phục của ngài..."

Tôn chủ xuất hiện phía sau họ không một tiếng động. Ngài liếc mắt thấy bộ y phục ướt đẫm, biến dạng.

Ngài đeo mặt nạ quỷ nên không ai thấy được biểu cảm của ngài, chỉ cảm thấy hơi thở quanh ngài lạnh lẽo.

Tôn chủ không nói gì, vung tay lên. Bộ y phục trên tảng đá tự động bay lên. Ngài phẩy tay, y phục tự động trải ra, khô ráo, mềm mại như lụa, không một nếp nhăn. Chỉ có vạt áo bị thiếu một mảng lớn…

Điêu tuần tra đậu trên vai Mộc Lôi, lượn một vòng quanh bộ y phục.

Mộc Lôi hỏi: "Có ngửi được hơi thở của người đó không?" Điêu tuần tra là một giống điêu dị chủng được huấn luyện đặc biệt, khứu giác của nó gấp mười lần chó săn, chuyên dùng để tìm vật, tìm người.

Điêu tuần tra lắc đầu. Y phục đã ngâm trong nước quá lâu, không còn chút hơi thở nào.

Ánh mắt tôn chủ hơi trầm xuống. Ngài vung tay, bộ y phục đẹp đẽ quý giá hóa thành bụi, tan biến trong gió.

Ngài khẽ nhíu mày: "Rốt cuộc là đứa trẻ nào? Không có chút linh lực nào mà chạy được hơn ba mươi dặm đường núi trong vòng nửa canh giờ! Làm việc lại cẩn thận như vậy, không để lại chút dấu vết nào. Ngay cả sát thủ át chủ bài của ta cũng không bằng… Chẳng lẽ đó là một cao thủ cải trang?"

Đúng lúc đó, Mộc Phong xuất hiện, quỳ xuống trước mặt tôn chủ: "Bẩm tôn chủ, thuộc hạ đã điều tra lai lịch mảnh vải. Trong phạm vi mấy chục dặm quanh núi Ninh Võ chỉ có một trang viên bí ẩn, là mật thất của Nhạc Hoa Hầu Dung Nghi. Tối nay vào giờ Thân canh ba, Dung Nghi bị sát hại, cùng với hai võ sĩ tam giai linh lực và hai a hoàn. Mảnh vải này là một mảnh rèm của Dung Nghi. Thuộc hạ đã kiểm tra vết thương của họ, đều bị ngọc trâm đâm trúng yếu huyệt, thủ pháp tinh chuẩn, dứt khoát. Dung Nghi và những người khác không có cơ hội phản kháng..."

"Nhạc Hoa Hầu Dung Nghi? Nghe nói hắn có linh căn trung giai, tu vi đạt tới tứ giai. Hắn lại bị một đứa trẻ giết chết?" Mộc Lôi kinh ngạc há hốc mồm.

Tu vi linh lực tứ giai đã được coi là cao thủ. Vậy mà hắn lại bị một đứa trẻ không có linh lực giết chết?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play