“Còn chưa tra ra?” Giọng nói lạnh lẽo của tôn chủ vang lên, một mảnh vải ném thẳng vào mặt Mộc Phong. “Cút đi điều tra lai lịch mảnh vải này cho ta! Trong vòng một canh giờ không tra ra, ngươi có thể tự tìm đường chết đi!”

“Dạ!” Mộc Phong kinh hãi, vội vã nhặt mảnh vải lên, quay người biến mất như một làn khói.

Ba người còn lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Tôn chủ cuối cùng cũng trở lại bình thường!

“Mộc Vũ, Mộc Lôi, Mộc Điện, ba người các ngươi mau chóng tra xét trong phạm vi hai mươi dặm quanh đây. Tìm một đứa trẻ khoảng mười tuổi, trên người có mặc bào phục của bản tôn. Tìm được… giết không tha!”

Ba người liếc nhìn nhau, kinh ngạc hiện rõ trong mắt.

Tôn chủ xưa nay cực kỳ ái sạch, phàm là đồ vật đã dùng qua, dù là hủy đi cũng tuyệt đối không để người khác chạm vào. Áo bào của ngài sao có thể ở trên người một đứa trẻ?

“Tôn chủ, đứa bé kia… là nam hay là nữ?” Mộc Vũ đánh bạo hỏi.

“Không kể nam nữ, giết không tha!” Thanh âm tôn chủ lạnh như băng.

Áo bào của ngài rơi vào tay người khác, mà tôn chủ lại không biết là nam hay nữ… Chẳng lẽ là bị trộm? Ai có thể trộm đồ từ tay tôn chủ?

Quá… quá nghịch thiên!

Ba người trong lòng tò mò muốn chết, nhưng không dám hỏi nhiều, vội vàng đáp lời, thân hình lóe lên, chia nhau đi tìm kiếm.

Tôn chủ đứng trong bóng đêm, gió núi thổi phần phật vạt áo, tựa như muốn cuốn ngài bay đi.

Đứa bé kia rời khỏi động núi chưa đầy nửa canh giờ, lại không có linh lực, chắc chắn không đi nhanh được. Dù là con thỏ bình thường, cũng không thể chạy quá hai mươi dặm. Mộc Vũ bọn họ có bản lĩnh tìm người không ai sánh bằng, hẳn là rất nhanh sẽ tìm được đứa trẻ đáng chết kia…

Trên đời này không ai từng thấy chân dung của ngài, ai thấy sẽ phải chết! Đứa trẻ kia không những thấy, còn chạm vào ngài… càng đáng phải xuống địa ngục!



Cố Tích Cửu, kẻ bị tôn chủ nguyền rủa là “đứa trẻ đáng chết”, giờ phút này không chỉ đã chạy khỏi hai mươi dặm đường núi, mà còn vào thành. Nàng đang đứng trước một tiệm quần áo đã đóng cửa.

Thuấn di thuật của nàng không bị hạn chế bởi không gian, tường gạch kiên cố và cánh cửa đóng kín không thể ngăn cản bước chân nàng.

Cố Tích Cửu làm việc vô cùng cẩn thận. Trên đường xuống núi, nàng đã suy tính kỹ càng. Nếu vị cao nhân cất giấu ngọc tượng phát hiện áo bào biến mất, chắc chắn sẽ biết có người xâm nhập, có thể sẽ điều tra khắp nơi. Vậy thì mặc bộ y phục này sẽ quá lộ liễu, chi bằng đổi một bộ bình thường cho an toàn.

Cửa hàng này quy mô không nhỏ, các loại quần áo đủ màu sắc rực rỡ. Cố Tích Cửu tùy ý chọn một bộ vừa người, nhanh chóng mặc vào, sau đó thuấn di ra ngoài, lại thuấn di ra khỏi thành, đem bộ áo bào trắng gấp lại, cột vào một tảng đá lớn, ném xuống sông đào bảo vệ thành.

Nàng vỗ tay phủi bụi, như vậy là không ai biết không ai hay. Chỉ tiếc bộ quần áo tốt kia…

Ngày mai còn có một tuồng hát, nàng nên trở về nghỉ ngơi dưỡng sức.



Đêm đã khuya, Mộc Lôi và những người khác đã lục soát hết tất cả các con đường trong vòng ba mươi dặm, đừng nói là đứa trẻ mặc áo bào của tôn chủ, ngay cả một con thỏ hoang cũng không tìm thấy.

Bọn họ lại không biết khí tức của đứa trẻ kia, cũng không thể thả chó săn ra để đánh hơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play