Mộc Phong tứ sứ đối hài tử kia càng thêm hiếu kỳ.

Tôn chủ khẽ động ánh mắt: “Các ngươi bốn người đi tra xét những nữ tử thị tẩm Nhạc Hoa Hầu đêm nay, xem đều là người phương nào.” Phân tích từ những manh mối đã biết, đứa bé trộm y phục của hắn hẳn là hung thủ giết Dung Nghi, có lẽ chính là những nữ tử thị tẩm Dung Cảnh đêm nay…

Mộc Phong đáp: “Tôn chủ, thuộc hạ vừa mới điều tra rõ ràng. Nhạc Hoa Hầu Dung Nghi tu luyện loại tà công thải âm bổ dương, mỗi đêm ngự ba nữ, chuyên hút nguyên âm của ấu nữ. Sau khi hoan lạc, ấu nữ sẽ chết. Thủ hạ hắn chuyên bắt cóc ấu nữ cho hắn, đêm nay có hai ấu nữ bị hắn hại chết, thuộc hạ đã tìm được thi thể…”

Mộc Lôi bừng tỉnh: “Lẽ nào người hái hoa gặp độc kia, xem ra nữ tử thứ ba chính là người chúng ta tìm! Mộc Phong, ngươi đã tra danh tính của nàng chưa?”

Mộc Phong lắc đầu: “Đã tra, nhưng không ra. Trong viện vốn ít người, những người khác chưa từng thấy nữ tử thứ ba…” Manh mối tới đây hoàn toàn gián đoạn, Mộc Phong tứ sứ nhìn nhau, cuối cùng nhìn về phía tôn chủ.

Thú vị! Một tiểu nữ hài mười hai mười ba tuổi mà có bản lĩnh như vậy! Thật khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác!

Đáy mắt đen láy của Tôn chủ lóe lên tia hứng thú, ngón tay gõ nhịp: “Chuyện này dừng ở đây, không cần tra nữa.” Người thú vị như vậy bây giờ rất hiếm thấy, gợi lên dục vọng muốn đùa bỡn của hắn…

Một tiểu viện gạch xanh, ba gian nhà nhỏ. Trong viện thu dọn chỉnh tề, không mọc cỏ dại, chỉ có mấy bụi hoa dại lay động ở góc tường.

Trong nhà bày biện đơn giản, một giường, một bàn, một ghế. Trên bàn có bình hoa bình thường, cắm đúng loại hoa dại vàng nhạt ở góc tường, thêm chút sắc màu cho căn phòng nhỏ tối tăm.

Đây chính là nơi Cố Tích Cửu ở, nằm ở một góc khuất của tướng quân phủ, không ai để ý như phòng hạ nhân. Có lẽ phòng hạ nhân còn đẹp hơn nơi này.

Nàng thậm chí không có hạ nhân, mọi sinh hoạt hằng ngày đều tự mình làm, giặt quần áo lau nhà, dọn dẹp sân… Sống như Lọ Lem thời cổ đại.

Mặt trời đã lên, vài tia nắng xuyên qua song cửa sổ chiếu vào phòng. Cố Tích Cửu ngồi trước gương trang điểm, cuối cùng thấy rõ dáng vẻ của thân thể này.

Dù đã chuẩn bị trước tinh thần, khi nhìn rõ khuôn mặt trong gương, khóe môi nàng vẫn giật giật. Gương là thứ duy nhất bám bụi trong nhà, chứng tỏ chủ nhân cũ không thích soi gương.

Cố Tích Cửu lau gương mấy lần, mới có thể soi rõ bóng người. Thời đại này không dùng gương đồng, mà dùng kính thủy tinh như hiện đại, nên gương rất thật.

Trong gương là khuôn mặt nhỏ nhắn, gò má hốc hác, cằm nhọn. Nếu chỉ xét ngũ quan, nàng xem như tiểu mỹ nhân.

Mũi thẳng, miệng nhỏ xinh xắn, mắt to, nhưng vết bớt lớn trên trán chiếm gần nửa khuôn mặt đã phá hỏng tất cả. Bàn tay nhỏ bé, tái nhợt gầy guộc, lòng bàn tay đầy vết chai lớn nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play