Harry phát hiện ở Hogwarts cậu nửa bước khó đi.
Nếu như nói việc Dumbledore và Voldemort nhìn thấu chuyện kia khiến cậu lúng túng ngượng ngùng, vậy thì tất cả ánh mắt của các học sinh – đúng vậy, sau khi bị báo chí bôi nhọ, khiến Harry căm tức không thôi.
Tất nhiên, cậu sáng suốt mặc kệ hết.
Harry cho là, nếu rơi vào hoàn cảnh của cậu, dù là có là Voldemort vĩ đại, khi gặp phải đủ mọi ánh mắt – thứ tựa chừng có thể giết cả Hỏa Long kia, từ khắp ngõ ngách bắn đến, thì cũng sẽ ngoan ngoãn ỉm đi mà làm người thôi.
Thời gian bữa trưa còn khó nín nhịn hơn cả bữa sáng. Vừa đặt chân vào sảnh đường, Harry đã muốn bỏ bữa béng cho xong, nhưng nhìn Snape ở trên bàn giáo viên, cậu vẫn quyết định gạt bỏ cái ý tưởng tuyệt đối làm ổng phát điên đó, dày mặt ngồi xuống vị trí của chính mình.
Đám Slytherin hai bên lẳng lặng lùi dạt sang hai bên, Harry trượt tay một cái, thìa rơi xuống đập mạnh lên mâm, phát ra tiếng vang loảng xoảng, hành động này lập tức thành cơ hội cho tụi xung quanh công khai dòm ngó hơn.
Có lẽ… Giáo sư có thể hiểu cho hành động của mình? Bị những ánh nhìn như thế chĩa vào, Harry khẳng định mình không thể nuốt trôi nửa miếng nào, cậu do dự nghĩ, không chắc có nên rời đi hay không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT