Một người một mèo cách một bàn trà bốn mắt to nhỏ nhìn nhau.
Harry, đã biến thành mèo nhỏ, vẫn ngồi trên ghế sofa – không phải là cậu không muốn di chuyển, mà là do cậu bi kịch phát hiện ra rằng, một kẻ đã quen dùng hai cái đùi đi đường, khi chuyển thành bốn đùi… Thì đương nhiên chẳng phải đi càng vững vàng ổn định hơn, mà là đứng cũng đủ chớt rồi.
Đúng vậy, bạn không có đọc nhầm đâu, là đứng không cũng đủ chớt rồi đó. Sau lần thứ hai cậu thử sử dụng cả hai tay hai chân… ôi, được rồi, là bốn cái chân cùng nhau nhưng chúng chẳng thèm phối hợp mà cứ thế lập cập lăn kềnh ra giữa ghế, lăn hai vòng rồi chạm đất luôn, thì cậu cũng không còn mặt mũi nào thử học bước đi nữa (mặc dù cậu có dự cảm rằng mình sẽ học xong rất mau), không bởi nguyên do khác, mà chỉ là vì Snape đang đứng cạnh đó ôm hai hay nhìn chằm chằm.
Merlin, mất mặt hơn nữa được không chứ! Còn có thể sao! Mèo Nhỏ Mắt Xanh-Ravens bỗng trào dâng một nỗi niềm muốn cào tường vô tận.
Nhưng lập tức, tiếng Snape đã vang lên – cũng đồng thời cứu vớt được chiếc sofa đáng thương của hắn khỏi mấy móng vuốt nhỏ xinh của Harry: “Cậu uống chai độc dược này vào lúc nào? Cuối cùng? Hay giữa chừng?”
Snape cảm thấy hẳn là cuối cùng, chẳng qua nếu thằng nhãi này mà không chú ý thật thì… Chai độc dược này cũng không phải loại phát huy tác dụng lập tức, mà hẳn là sẽ có ít nhất ba phút ngấm dần… Hắn nghĩ, lại một lần nữa cảm thấy muốn nghiến răng.
Là lúc cuối đó, giáo sư! Harry muốn trả lời như vậy, nhưng thứ thốt ra được từ họng cậu lúc này cũng chỉ là vài tiếng “meo meo” còn bập bẹ vừa mềm vừa nhẹ…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT