Harry ngây người tại chỗ, mặt đầy kinh ngạc.
Snape nhíu mày: “Ravens?”
“Giáo, giáo sư,” Harry kêu rất nhỏ, nhưng sự ngỡ ngàng trong đó vô cùng rõ ràng. Cậu vểnh tai nghe ngóng, ánh mắt lướt qua lại trên những bức tường không dời, “Ngài có nghe thấy tiếng gì không…? Là một giọng nói đang nói chuyện.”
Snape im lặng nhìn Harry, đến khi Harry không nói không rằng buông vạt áo chùng của hắn, bắt đầu sờ mó trên vách tường như đang tìm kiếm thứ gì đó, hắn mới mở miệng: “Trừ tiếng của cậu ra, ta không nghe thấy giọng nói nào khác.”
Harry không đáp lại, cậu bấu chặt lấy vách tường, ánh mắt di chuyển qua những bức họa đang lim dim trên tường, vừa ghé người áp lỗ tai lắng nghe, cẩn thận tìm kiếm bất kỳ một giấu vết nào.
Nhưng không có, không có gì cả, hết thảy đều im lìm yên tĩnh, như vừa rồi chỉ là một ảo giác thoáng qua do quá mệt mỏi mà thành…
Là ảo giác ư? Harry tự hỏi, cậu thà tin rằng đó chỉ là một ảo giác do cậu bị áp lực quá, nhưng cảm giác bất an và sợ hãi lúc nghe thấy âm thanh đó, cũng đã lặng lẽ gieo một hạt mầm dưới đáy lòng cậu, hấp thu chất dinh dưỡng, điên cuồng mọc lan tràn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play