Một buổi sớm trời trong nắng ấm.
Ngồi trên dãy bàn dài Slytherin, Harry rối rắm nhìn đĩa thức ăn trước mặt mới ăn được một góc nhỏ chừng một phần ba, hơn nữa đồ ăn trong đĩa cũng chỉ có hai lát bánh mì kèm một miếng thịt xông khói.
Draco ngồi bên chú ý đến hành động của Harry, nó nhìn ngó đĩa ăn của Harry: “Không ngon hả?” Rồi bày tỏ vẻ đồng tình đánh giá kén chọn: “Cảm giác như đám gia tinh ở Hogwarts cứ càng ngày làm càng qua quýt sao ý nhỉ, nếu như ở nhà tui ấy thì, loại đồ ăn đầy dầu mỡ thế này làm sao tùy tiện bày lên được chớ?”
Harry: “…Không, kỳ thực ăn ngon lắm.” Cậu vốn còn định nói tiểu thiếu gia nhà ngài quên mất kỳ thực tui là đứa bé đến từ cô nhi viện rồi à. Nhưng bởi ăn quá ngon, nên Harry mới càng buồn bực như vậy – trời biết cậu căn bản không hề muốn thừa nhận rằng mình đã mắc bệnh kén ăn thật.
Nói ra thì… mình thế này, thật sự có thể cao lớn lên hả? Cho dù bộ dáng sau khi sử dụng Thuốc Lão Hóa không thấp lắm, nhưng dưới tình huống thế này, vẫn khiến người ta khó mà yên tâm được mà… Harry lặng lẽ gào thét trong lòng, tay dùng dĩa ăn vân vê thực vật, rốt cuộc vẫn chưa bỏ ý định, lại thử ăn một miếng nhỏ nữa – sau đó lập tức vinh hạnh cảm giác được dịch chua dạ dày bắt đầu dâng lên, cổ họng banh chặt lại…
Harry lập tức buông đồ ăn trên tay, cầm lấy ly sữa bên cạnh uống một ngụm thật lớn… Sau đó cậu rất khó nói rằng mình rốt cuộc là thoải mái hơn một chút, hay càng khó chịu hơn một chút, chỉ có thể vặn vẹo khuôn mặt, tiếp tục từng ngụm từng ngụm, uống hết sữa trong ly.
Lúc này sự chú ý của Draco đã không còn nằm trên đĩa đồ ăn của Harry nữa, nó kề sát vào Harry, chủ đề nói chuyện cũng đặt trên bàn dài màu đỏ vàng ở phía đối diện: “Potter vẫn đang nhìn cậu kìa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play