Trong hẻm sâu, tiếng bánh xe chậm rãi lăn lộn quanh quẩn trong màn đêm tịch liêu. Tấn Huyền Vương dựa vào đệm mềm, ánh mắt nhàn nhạt nhìn ra bên ngoài. Mạnh Trường Dạ và Sở Linh Tê không đi theo, Tần Phái cũng không có, người bên cạnh hắn lúc này chỉ có Toàn Cơ.
Bàn tay trắng nõn buông màn xe xuống, thanh âm nữ tử thanh thúy vang lên: "Trời đêm gió mát, nhưng Vương gia đừng để bị cảm lạnh." Lúc nói chuyện, tay nàng phủ lên tay y, lòng bàn tay truyền tới cảm giác ấm áp, Toàn Cơ mới yên tâm, lại giơ tay kéo lại áo khoác cho y.
Nàng ngước mắt nhìn y, vừa lúc thấy y cũng đang ngơ ngẩn nhìn mình.
Đáy mắt hiện lên sự mờ mịt, y bỗng nhiên hoàn hồn, bàn tay rút ra khỏi tay nàng, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Tối nay, ngươi cũng không cần theo bổn vương về Hành quán nữa."
Đây là kết cục sớm đã định, Bạc Hề Hành nghĩ rằng Tấn Huyền Vương yêu nàng, cho nên nhất định sẽ không cho nàng rời đi. Mà điều này, hoàn toàn là nàng và y cùng tính kế.
Trên mặt nàng cũng không có quá nhiều biểu cảm, chỉ nhỏ giọng nói: "Sắp rời kinh rồi, Vương gia vẫn nên kêu Tần đại nhân cẩn thận một chút, Hoàng Thượng sẽ cho người chú ý tới ông ấy." Hôm qua nhìn giày của Tần Phái, Toàn Cơ biết ông ấy nhất định ra ngoài làm gì đó.
Tấn Huyền Vương không nói, nàng tất nhiên sẽ không hỏi. Nàng dường như hiểu được lý do y thân cận với nàng, hành động này có quá nhiều dụng ý, mà trong đó chẳng qua là muốn dời lực chú ý của Bạc Hề Hành. Nàng cũng biết Tần Phái là người thông minh, sẽ cẩn thận hành sự nhưng nàng vẫn nhịn không được mà nhắc nhở một câu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play