Huân hương thanh nhã từ lò đồng quyến rũ bay lên, ánh lửa lúc sáng lúc tối mà phiêu dật, lãnh đạm chiếu lên tiêu trướng. Bên trong có tiếng nữ tử gọi một tiếng "Hoàng Thượng", như tơ như lũ, thanh u mạn diệu.
Ngón tay thon dài nam tử đặt lên môi nàng, bỗng nhiên nói một câu: "Gọi trẫm là Vân Khanh." Hắn nhìn nàng, giống như cẩn thận đánh giá một kiện đồ quý giá.
Khi đó nàng không biết hắn còn có tên như vậy, chần chờ một lát, hai từ sớm đã nằm trong bụng khó khăn mà nói ra.
Vân Khanh.
Hoàng đế lại đột nhiên ngây ngẩn cả người, ánh mắt nhìn nàng, tựa hồ ẩn sâu bên trong đang nhìn ra một gương mặt khác. Nàng thậm chí còn chưa kịp phản ứng, nam tử tuấn lãng đã rời đi xa. Nàng chỉ đứng dậy, ngước mắt tới, nơi nào còn thấy thân ảnh minh hoàng kia? Nhưng rõ ràng trong một khắc đó, đáy mắt Bạc Hề Hành vô cùng khiếp sợ.
"Vân Khanh."
Nữ tử lại lần nữa thấp giọng gọi, rèm châu vì không có gió mà rũ ngay trên mặt nàng, lúc này chỉ còn ánh đèn lưu ly mờ ảo chiếu rọi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT