Thang máy đang xuống, vì cô không kịp nhấn tầng một nên thang máy dừng trước ở tầng hầm gửi xe.
Cố Ngữ Chân vội vàng thu lại ánh mắt, may mà thang máy đã đến nơi, nếu không cô thật sự không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối diện với anh.
Cửa thang máy mở ra, Lý Thiệp và cô gái trẻ bước ra ngoài, anh quay người lại nhìn cô: “Đi đâu? Tôi đưa em đi.”
Bước chân vừa bước ra của cô gái trẻ khựng lại, cô gái quay đầu nhìn Cố Ngữ Chân rồi lại nhìn Lý Thiệp.
Cố Ngữ Chân không ngờ anh lại đưa người khác đi ngay trước mặt bạn gái mình.
Cô vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, hai người đi trước đi.”
Cửa thang máy sấp đóng lại, Lý Thiệp không để ý đến lời từ chối của cô, đưa tay giữ lấy cửa thang máy đang đóng thúc giục: “Nhanh lên.”
Cô gái dường như càng kinh ngạc hơn, ánh mắt quét qua cẩn thận đánh giá cô.
Vì cảm giác gáp gáp do cửa thang máy sắp đóng lại, Cố Ngữ Chân hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ mà vội vàng bước ra ngoài. Đến khi ra ngoài rồi mới nhận ra nếu từ chối nữa thì có phần bất lịch sự.
Lý Thiệp thấy cô đã ra ngoài liền buông tay quay người đi về phía trước.
Cô gái đi sau nửa bước, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt tỏ ra rất tò mò.
Cô gái bước nhanh mấy bước đuổi kịp Lý Thiệp, nhỏ giọng hỏi, tuy là nhỏ giọng nhưng cái tiếng "nhỏ" này cô vẫn có thể nghe thấy.
“Cậu để ý người ta rồi à, nhất quyết đòi đưa người ta về thế?”
Tim Cố Ngữ Chân đập nhanh hơn một nhịp, bất giác căng thẳng.
Lý Thiệp không nói gì, đi đến bên cạnh thùng rác đưa tay ném thỏi son trong tay vào.
Cô gái kêu lên một tiếng ai oán, lao đến bên cạnh thùng rác: “A, đây là phiên bản giới hạn đó! Con phải đi mách bà ngoại!”
“Đi mách đi, son mà cũng có phiên bản giới hạn, xem ra con nghiên cứu nhiều đấy.”
Cô gái rõ ràng đã đuối lý, lập tức mếu máo: “Cậu nhỏ, con không thèm để ý đến cậu nữa, cậu chẳng thương con chút nào cả!”
Cố Ngữ Chân nghe thấy tiếng "cậu nhỏ", bước chân khựng lại, bất giác không phản ứng kịp.
Cô nhìn về phía Lý Thiệp thấy anh đã đi đến bên xe, lúc mở cửa xe thì bắt gặp ánh mắt của cô, ánh mắt đó rõ ràng là biết cô vừa nghĩ gì…
Mặt Cố Ngữ Chân có chút nóng lên, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Đến khi ngồi lên xe, cô gái ở ghế phụ đã thắt dây an toàn, dường như nhớ ra điều gì đó, đột ngột quay đầu nhìn cô: “Chị trông quen quen, có phải chị từng đóng phim truyền hình không?”
Cố Ngữ Chân đang chuẩn bị gật đầu, cô lại đưa tay sờ cằm, tự mình phản bác: “Không đúng, không phải kiểu quen này.”
Cô bé vừa nói vừa cẩn thận đánh giá cô, cái vẻ nghiêm túc đó có thể so sánh với việc nghiên cứu son môi.
Cố Ngữ Chân bị nhìn đến ngượng ngùng: “Có thể em từng vô tình xem phim của chị...”
"Cố Ngữ Chân!" Cô gái đột nhiên nghĩ ra, đưa tay chỉ về phía cô: “Là chị đúng không, có một lần trong tiệc sinh nhật của cậu nhỏ em chị đã thổ lộ, bảo rằng không muốn thầm mến người đó nữa, phải không?”
Cố Ngữ Chân không ngờ chuyện cũ đáng xấu hổ như vậy bị nhắc lại, cả người sững sờ bất giác liếc nhìn Lý Thiệp, sợ anh nghe ra.
Lý Thiệp đang lái xe, dường như không nghe thấy họ nói chuyện.
Cố Ngữ Chân ngượng ngùng không biết giấu mặt vào đâu: “Lần đó là chị say rồi, thật ra không có chuyện đó đâu...”
Cô gái không tin, rõ ràng có ấn tượng sâu sắc với cô: “Chị dũng cảm thật, em chưa bao giờ dám nói ra tâm sự của mình trước mặt nhiều người như vậy, người chị thầm mến là ai vậy, không phải là cậu nhỏ của em chứ?”
Cố Ngữ Chân lập tức cứng đờ, tim đập nhanh đến mức sắp không chịu nổi: “Không... không phải...”
Cô gái không nghi ngờ nhưng lại rất thắc mắc: “Tại sao lại không phải, cậu nhỏ của em đẹp trai như vậy, nếu chị yêu cậu ấy, cậu ấy chắc chắn sẽ rất cưng chiều chị!”
Điều này cô đương nhiên biết…
Hơi thở của Cố Ngữ Chân có chút gấp gáp, cả người trở nên lúng túng, đột nhiên cảm thấy không gian trong xe quá nhỏ, khiến cô không có chỗ nào để trốn.
Cô gái còn chưa nói xong thì đã bị Lý Thiệp kéo cánh tay, chỉnh lại tư thế ngồi: “Ngồi ngay ngắn, lần sau còn quậy như vậy sẽ không cho con ra ngoài nữa.”
Cô gái lập tức sợ hãi, cô không muốn bị nhốt ở nhà đọc sách: “Con ngồi ngay ngắn là được chứ gì?”
Cố Ngữ Chân bị màn pha trò này càng làm cho đứng ngồi không yên.
Cô hơi rướn người về phía trước, lại gần phía Lý Thiệp đưa tay chỉ về phía trước: “Cho tôi xuống ở phía trước là được rồi.”
Lý Thiệp liếc cô một cái: “Mới đi chưa đầy một phút.”
Cố Ngữ Chân có chút nghẹn lời: “Chỗ tôi ở thật sự rất gần...”
Lý Thiệp không để ý đến cái cớ gượng gạo của cô: “Tôi đưa nó về trước, rồi đưa em về.”
Cô gái rõ ràng rất biết điều: "Đúng đúng đúng, em sắp đến nơi rồi!" nói rồi còn nháy mắt với Cố Ngữ Chân, ra hiệu bảo cô mau tấn công cậu nhỏ của mình.
Cố Ngữ Chân có chút lúng túng, vừa không tự nhiên lại vừa căng thẳng.
Cô gái quả nhiên rất nhanh đã đến nơi. Sau khi xuống xe, trong xe trở nên rất yên tĩnh, cô hoàn toàn không thể làm ngơ trước sự tồn tại mạnh mẽ của anh.
Anh không nói chuyện cũng không mở nhạc, cô đành phải nghĩ ra một chủ đề: “Chiếc xe bị đâm lần trước đã xử lý xong chưa?”
Lý Thiệp một tay vịn vô lăng, một tay đặt trên cửa sổ xe: “Không có thời gian lo, giao cho người khác làm rồi.”
Anh nói rồi ấn ngón tay vào thái dương, tháng này phòng cháy chữa cháy ở quán bar có vấn đề, anh vẫn luôn xử lý nên không có nhiều thời gian để ngủ.
Trong xe yên tĩnh một lúc lâu, phía trước có đèn đỏ nên dừng lại.
Cố Ngữ Chân thấy anh không nói gì cũng không mở lời nữa.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhưng ánh mắt lại vô tình rơi về phía trước, không biết lấy đâu ra can đảm, khẽ dịch chuyển ánh mắt dừng lại trên người anh.
Kể từ khi gặp lại anh, cô chưa bao giờ có can đảm để ánh mắt dừng lại trên người anh quá lâu.
Đây là lần đầu tiên có thể nhìn anh mà không bị phát hiện.
“Đã có bạn trai chưa?”
"Hả?" Cố Ngữ Chân sững sờ một lúc, bất giác ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt của anh trong gương chiếu hậu.
Cô cắn môi như làm việc xấu bị phát hiện, cúi đầu: “Chưa.”
Sau một hồi im lặng kéo dài.
"Nên có rồi." Anh nói.
Phía trước đèn xanh bật sáng, anh tiện tay nắm lấy vô lăng lái về phía trước, như thể gặp một người bạn cũ rảnh rỗi nói chuyện phiếm vài câu.
Gió khẽ thổi qua mang theo mùi thuốc lá thoang thoảng, cùng với hương thơm của cây cỏ xung quanh.
Cố Ngữ Chân nghe thấy câu này chớp mắt một cái, giọng nói cũng trầm xuống mấy phần: “Phải, cũng nên tìm rồi.”
Như một gáo nước lạnh dội xuống bất ngờ, dập tắt hoàn toàn những tình cảm vốn chưa từng lụi tàn trong cô.
Họ không nói chuyện nữa, trong xe một mảnh yên tĩnh.
Lý Thiệp rất nhanh đã lái xe đến dưới lầu nhà cô.
Cố Ngữ Chân tháo dây an toàn: “Cảm ơn.”
Lý Thiệp tay vịn vô lăng: “Công việc có chuyện gì có thể tìm tôi giúp đỡ, số của tôi không đổi.”
Cố Ngữ Chân chớp mắt một cái, nhớ lại lúc trước gọi điện thoại cho anh, cũng biết bây giờ anh chỉ đang nói khách sáo.
Cô đeo túi lên, tay nắm lấy quai túi, gật đầu: “Được, cảm ơn.”
Cô đẩy cửa xe ra, như không có chuyện gì xảy ra bước vào hành lang, nhưng khi lên cầu thang lại dừng bước.
Cô không nhịn được quay đầu lại trong bóng tối.
Ánh trăng chiếu xuống, bên ngoài sáng trưng, xe của anh từ từ lăn bánh đi.
Cô ở trong bóng tối không nhìn rõ sự tồn tại.
Giống như trước đây, cô mãi mãi nhìn theo bóng lưng anh, tiễn anh từ từ đi xa khỏi tầm mắt mình.
Trong tầm mắt anh sẽ không có cô, nhưng trong mắt cô lại chỉ toàn là anh.
Đây chính là sự khác biệt giữa thích và không thích.
Người anh thích, anh có thể chờ cô ấy rất lâu. Còn người qua đường như cô, quả thực cũng chỉ nhận được một câu: ‘Sớm tìm bạn trai đi.’
Cố Ngữ Chân đứng trong bóng tối rất lâu, hốc mắt chợt ươn ướt, cảm nhận được sự chua xót đã lâu không thấy từ thời cấp ba.
***
Từ khi biết luật sư và Khương Y quen nhau thì cô không gặp lại người luật sư đó nữa.
Cô không nghe điện thoại của Khương Y nữa, trực tiếp thương lượng với công ty, nhưng công ty cũng chỉ trì hoãn, họ rõ ràng không thể nào dễ dàng thả người.
Cố Ngữ Chân đành phải ở nhà chờ tin tức, không còn bận rộn liên tục như trước, đột nhiên rảnh rỗi, thật sự có chút không quen.
Cố Ngữ Chân uể oải, nằm trên sofa xem phim, điện thoại bên cạnh vang lên tiếng "ting" một tiếng thông báo.
Cô liếc nhìn, ‘Bạn có một khoản chuyển khoảng mới.’
Cô thấy kỳ lạ, ngồi dậy cầm điện thoại mở tin nhắn, trượt xuống dưới, số năm theo sau là mấy con số không.
Lại là năm mươi vạn.
Cố Ngữ Chân nghi ngờ mình hoa mắt, dạo này cô không có công việc gì, không thể nào có thu nhập.
Cô lại làm mới một lần nữa, thật sự có thêm năm mươi vạn!
Cô vội vàng nhấn vào ảnh đại diện, người chuyển tiền là Vương Trạch Hào.
Vương Trạch Hào đã gửi tin nhắn đến: ‘Đây là tiền cược cậu thắng được lúc chơi golf lần trước, anh Thiệp bảo tôi chuyển thẳng cho cậu.’
Cố Ngữ Chân sững sờ, chỉ trong một hai giây ngắn ngủi, năm mươi vạn đã về tay cô?
Cô vội vàng trả lời lại: ‘Số tiền này tôi không thể nhận, cậu giúp tôi chuyển lại đi!’
Cô không đợi bên kia trả lời đã chuyển khoản lại, nhưng khi nhập số tiền thì lại vượt quá hạn mức chuyển khoản trong ngày.
Cố Ngữ Chân có chút lo lắng.
Vương Trạch Hào bên kia trả lời lại: ‘Cậu cứ cầm đi, chút tiền này đối với anh Thiệp chỉ là chuyện nhỏ, cậu đánh thắng ván đó thì là của cậu.’
Cố Ngữ Chân trả lời lại nhưng bên kia không còn hồi âm nữa.
Cô lo lắng, trực tiếp gọi điện thoại qua: “Vương Trạch Hào, Lý Thiệp có ở bên cạnh cậu không?”
"Có chứ." Vương Trạch Hào có chút ngạc nhiên khi cô gọi đến, liền gọi với ra xa: “Anh Thiệp, Cố Ngữ Chân tìm cậu.”
Trong điện thoại truyền đến tiếng bước chân ồn ào, dường như điện thoại được chuyển từ tay người này sang người khác, ngay cả âm thanh cũng yên tĩnh lại.
Trái tim thấp thỏm của Cố Ngữ Chân đập càng mạnh hơn.
“... Lý Thiệp?”
Bên kia rất ồn ào nhưng vẫn có thể nghe rõ giọng của anh: “Ừ, sao vậy?”
Giọng anh truyền qua dòng điện, có chút trầm.
Suy nghĩ của Cố Ngữ Chân rối loạn trong giây lát, lập tức nói: “Lý Thiệp, số tiền này tôi không thể nhận.”
Bên kia không có câu trả lời của anh, chỉ có tiếng ồn ào, cô không biết anh có đang nghe hay không.
Cố Ngữ Chân từ từ ổn định lại hơi thở: “Anh cho tôi một số tài khoản, tôi ra ngân hàng chuyển tiền lại cho anh.”
Lý Thiệp dường như không nghe cô nói một cách nghiêm túc: “Đã nói thắng thì là của em.”
Cố Ngữ Chân thật sự lo lắng: “Vậy quá nhiều rồi, làm gì có nhiều như vậy, anh cho năm trăm cũng đã nhiều rồi!”
Lý Thiệp hoàn toàn không để tâm, tùy tiện trả lời: “Năm trăm, em đang sỉ nhục ai đấy?”
Cố Ngữ Chân không nói nên lời, biết tính cách của anh chắc chắn sẽ không nhận lại, nói qua điện thoại cũng vô ích.
Cô im lặng một lúc, đổi một hướng suy nghĩ khác: "Được rồi, vậy tôi nhận, cảm ơn anh." Cô nói xong lập tức nói tiếp: “Các anh đang đi chơi ở ngoài à?”
Bên kia tiếng nhạc vang lên, tiếng ồn ào càng lớn hơn, anh dường như không nghe cô nói một cách nghiêm túc, đến khi nghe được câu này của cô, dường như hiếm khi nghe cô hỏi như vậy: “Em muốn đến?”
Cố Ngữ Chân vội vàng nghiêm túc trả lời anh, bất giác như trước đây, giọng điệu mềm mại, mang theo chút thỉnh cầu: “Vâng, tôi rất muốn đi chơi, có được không?”
Giọng cô vốn trong trẻo và có phần lạnh lùng, chưa bao giờ thuộc tuýp con gái mềm mỏng, bây giờ nói năng nhẹ nhàng mềm mại như vậy, nghe có vẻ đặc biệt mập mờ.
Nếu bỏ qua mục đích thực sự là trả tiền của cô, nghe thật sự giống như đang làm nũng với bạn trai.
Lý Thiệp bên kia hiếm khi dừng lại một lúc, ngón tay anh kẹp điếu thuốc, đưa lên bờ môi mỏng hút một hơi rồi từ từ nhả ra.
Mi mắt anh rũ xuống, đôi mắt khẽ động, dường như nghĩ đến chuyện trước đây, một lúc sau anh nói: “Vậy thì đến đi.”