Tạ Khinh Miên lại chớp mắt một cái: “Anh hai ạ.”
Trong đầu Tạ Trầm Các chẳng còn suy nghĩ nào khác, giống như nổ tung lên.
Anh run rẩy bàn tay, bước nhanh tới trước mặt Tạ Khinh Miên, nắm chặt lấy tay cậu, lại hỏi thêm một lần:
“Miên Miên, gọi ‘anh hai’ thêm lần nữa đi?”
Tạ Khinh Miên khẽ nhăn mũi, đang nghĩ xem phải nói thế nào với Tạ Trầm Các rằng mình không còn ngốc nữa.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, cậu đã bất ngờ bị Tạ Trầm Các kéo vào lòng ôm chặt.
“Miên Miên, em khỏi rồi sao?! Chẳng lẽ những gì Thanh Vân đạo trưởng nói đều là thật!”
Tạ Khinh Miên lập tức nhạy bén bắt được bốn chữ “Thanh Vân đạo trưởng”.
Cậu vừa há miệng định hỏi xem rốt cuộc đạo trưởng kia là chuyện gì, thì cảnh sát bên ngoài cũng đã ồ ạt xông vào.
Tạ Trầm Các liền kéo Tạ Khinh Miên ra sau lưng mình để bảo vệ.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” – giọng anh trầm xuống.
Viên cảnh sát đã giúp Tạ Trầm Các tra camera suốt cả đêm sắc mặt nghiêm trọng, nhìn anh rồi nói: “Có người báo án, nói ở đây có án mạng.”
Tạ Trầm Các cau mày, lập tức quay sang hỏi Tạ Khinh Miên có bị thương không.
Tạ Khinh Miên: …
Cậu không sao cả, chỉ là không ngờ lại trùng hợp thế, cảnh sát đến đúng lúc Tạ Trầm Các tìm được nơi này.
Thấy vậy, Từ Khả Khả rất biết điều, chủ động bước ra: “Cái đó… là tôi báo cảnh sát.”
Cảnh sát nhìn chằm chằm Từ Khả Khả một lúc, như thể đang cân nhắc xem lời anh ta có đáng tin hay không.
“Anh đi theo tôi một chút.”
Chu Khải cũng lập tức chen vào: “Tôi cũng đi.”
Còn Tạ Trầm Các thì dẫn Tạ Khinh Miên sang góc khác trong phòng, vừa đi vừa kéo em trai ra để kiểm tra: “Không bị thương chứ, để anh xem nào.”
Tạ Khinh Miên bị xoay vòng vòng, bị anh tỉ mỉ nhìn từ trên xuống dưới, xác nhận không có chỗ nào bị thương mới được buông ra.
Cậu mơ hồ ngẩng đầu, nhìn gương mặt của Tạ Trầm Các, chờ đợi lời tiếp theo từ anh.
Nhưng cậu vẫn chưa chờ được gì cả. Sau khi kiểm tra chắc chắn em trai không bị thương, Tạ Trầm Các chỉ mím chặt môi, như đang suy nghĩ xem nên mở lời thế nào.
Bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên kỳ lạ. Căn phòng khách âm khí nặng nề như bị chia làm hai nửa: một bên là cảnh sát đang nghiêm túc hỏi chuyện Từ Khả Khả, còn bên kia là hai anh em đứng sát nhau nhưng đều im lặng không nói.
Mãi cho đến khi cảnh sát bên kia hỏi xong, một người bước lại gần, thì thầm nói gì đó với Tạ Trầm Các.
Tạ Trầm Các mới phá vỡ sự im lặng: “Vậy tôi đưa em ấy về trước.”
“Được, được.”
Tạ Trầm Các đưa tay đặt lên đỉnh đầu Tạ Khinh Miên, nhẹ nhàng xoa mái tóc cậu: “Đi thôi, về nhà.”
Tạ Khinh Miên khẽ đáp một tiếng “vâng”, ngoan ngoãn đi theo bước chân của Tạ Trầm Các.
Ngồi vào ghế phụ chiếc Maybach từng bị ánh mắt sáng rực của Chu Khải dán chặt, Tạ Khinh Miên cúi đầu loay hoay với dây an toàn, tìm mãi cách cài vào.
Bất ngờ một bóng đen áp sát, ngay sau đó vang lên một tiếng “cạch” giòn tan.
“Xong rồi.”
Tạ Trầm Các rút người về, nhấn ga, chiếc xe quay đầu rẽ vào con đường trải nhựa.
Anh không đưa Tạ Khinh Miên về nhà ngay, mà chở cậu đến bệnh viện kiểm tra toàn diện một lượt, chắc chắn không có vấn đề gì mới yên tâm quay về.
Trên đường về, trong xe im phăng phắc. Cho đến khi xe dừng ở ngã tư đèn đỏ, Tạ Trầm Các mới cất tiếng: “Từ khi nào thì em khỏi?”
Tạ Khinh Miên cũng không định giả ngốc giấu giếm. Tạ Trầm Các có thể nhận ra ngay rằng cậu đã không còn ngốc nghếch nữa, không chỉ bởi tiếng gọi “anh hai” muộn tới hai mươi năm, mà còn bởi đôi mắt kia.
“Lúc từ trên cao ngã xuống, tỉnh lại thì đầu óc còn mơ mơ màng màng, sau đó ngủ một giấc liền khỏi hẳn.” Tạ Khinh Miên cúi đầu, nhìn chằm chằm vào dây an toàn đang siết chặt trước ngực mình.
“Là cậu tên Từ Khả Khả tốt bụng đưa em về nhà sao?”
“Vâng.”
Tạ Trầm Các thở dài nặng nề: “Được rồi, anh hiểu rồi.”
Trước đây anh còn tưởng Thanh Vân đạo trưởng là kẻ bịp bợm, bây giờ xem ra về nhà phải nói chuyện cẩn thận với ba mẹ về chuyện này mới được.
Tạ gia ở khu trung tâm thành phố, là một biệt thự bên sườn núi. Xe chậm rãi chạy vào trong, cuối cùng dừng lại trước đài phun nước đang phun không ngừng.
Suốt cả quãng đường nghiên cứu dây an toàn, đến khi về tới nơi Tạ Khinh Miên đã có thể tự mình tháo ra dễ dàng.
Vừa bước xuống xe, cậu liền bị Bùi Quân Thư ôm chặt, vừa khóc nức nở vừa nói: “Để mẹ nhìn xem nào, Miên Miên của chúng ta chịu khổ rồi.”
Mà… cũng chẳng khổ sở gì, tính ra thì nhiều lắm cũng chỉ ra ngoài có một ngày.
Đợi đến khi được Bùi Quân Thư buông ra, Tạ Khinh Miên lại bị Tạ Phù xoa đầu: “Về nhà rồi.”
Tạ Khinh Miên chưa từng cảm nhận được sự ấm áp như thế này, thậm chí còn thấy có phần thụ sủng nhược kinh.
Điều khiến cậu khó hiểu nhất chính là, việc nguyên chủ đột nhiên tỉnh táo lại, Tạ Phù và Bùi Quân Thư dường như chẳng hề lấy làm ngạc nhiên.
Đang nghĩ ngợi, Tạ Khinh Miên nghe thấy Bùi Quân Thư nói: “Lời Thanh Vân đạo trưởng quả thật không sai, cuối cùng Miên Miên của chúng ta cũng đã khỏi hẳn.”
Lại là Thanh Vân đạo trưởng.
Được Bùi Quân Thư dắt vào trong nhà, vừa ngồi xuống, Tạ Khinh Miên liền tranh thủ hỏi: “Mẹ, Thanh Vân đạo trưởng là ai vậy?”
Bùi Quân Thư vỗ nhẹ lên tay cậu, không vội giải thích, mà quay sang nhìn Tạ Phù.
Nhận được ánh mắt của Bùi Quân Thư, Tạ Phù im lặng đứng dậy đi lên phòng sách tầng hai. Khi xuống, trong tay ông đã có thêm một chiếc hộp gỗ chạm trổ tinh xảo.
“Đây là thứ Thanh Vân đạo trưởng nhờ chúng ta giao cho con. Ông ấy nói, khi con nhìn thấy sẽ tự hiểu.”
Tạ Khinh Miên đón lấy chiếc hộp gỗ có phần nặng tay.
Đó là một chiếc hộp gỗ có khóa chữ, chỉ cần sắp xếp đúng mật mã trong hàng ký tự thì mới có thể mở ra.
Trong lúc Tạ Khinh Miên còn đang nghiên cứu chiếc hộp, thì Tạ Trầm Các sau khi đỗ xe xong cũng bước vào từ ngoài cửa: “Ba, mẹ, để Miên Miên nghỉ ngơi trước đã.”
Bùi Quân Thư lập tức gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng, để Miên Miên nghỉ ngơi trước, chuyện này không gấp.”
Đối diện với sự quan tâm của Bùi Quân Thư, Tạ Khinh Miên có chút luống cuống, ôm chặt lấy chiếc hộp, khẽ đáp một tiếng: “Vâng.”
Sau khi dựa vào trí nhớ quay lại phòng và đóng cửa, Tạ Khinh Miên mới thở phào một hơi, ôm chiếc hộp gỗ rồi ngã xuống giường.
Giường thật mềm.
Cậu lăn qua lăn lại hai vòng, thở dài một tiếng, sau đó ngồi dậy tiếp tục nghiên cứu chiếc hộp gỗ.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên vào ổ khóa chữ, Tạ Khinh Miên đã thấy trong vô số ký tự có ba chữ ——
Bạc Đình Tuyển.
Cái tên này Tạ Khinh Miên quá quen thuộc, chính là tên cẩu hoàng đế đã tự tay phong cậu làm Quốc sư Đại Uyên triều.
Tạ Khinh Miên cầm hộp gỗ, rơi vào hồi ức.
Cũng không biết sau khi cậu chết, tên chó hoàng đế đó sống ra sao.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng hồi tưởng của Tạ Khinh Miên, cậu vội vàng đặt hộp gỗ lên tủ đầu giường, chạy nhanh ra mở cửa.
Người gõ là Tạ Trầm Các.
“Anh…?” Tạ Khinh Miên ngơ ngác hỏi, “Còn chuyện gì sao?”
Tạ Trầm Các đưa thứ trong tay cho cậu: “Điện thoại mới, cái trước chắc bị rơi hỏng rồi đúng không?”
Tạ Khinh Miên đã quên bẵng mất chuyện này, nếu không phải Tạ Trầm Các đột nhiên tìm được cậu, thì giờ có lẽ cậu đang theo Từ Khả Khả đi sửa điện thoại.
Cậu vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn anh ạ.”
Khóe môi Tạ Trầm Các cong lên: “Nói cảm ơn với anh làm gì, mau nghỉ ngơi đi, đừng thức khuya.”
“Vâng.”
Cánh cửa phòng lại khép lại. Tạ Khinh Miên đặt điện thoại sang một bên, lần nữa cầm lấy chiếc hộp gỗ.
Nghỉ ngơi là chuyện không thể nào, cậu nóng lòng muốn biết rốt cuộc Thanh Vân đạo trưởng là thế nào.
Tạ Khinh Miên đã từng nghe qua đạo hiệu Thanh Vân.
Chính xác mà nói, cậu đã nghe cái đạo hiệu này từ một ngàn năm trước.
Vậy nên khi cái tên này lại được nhắc đến hôm nay, đáy lòng Tạ Khinh Miên không kìm được khẽ lay động.
Có lẽ… chỉ là trùng hợp thôi, người tên Thanh Vân thì một vạn cũng phải có tám ngàn.
Tạ Khinh Miên ghép những ký tự thành cái tên Bạc Đình Tuyển, sau đó đặt đầu ngón tay lên chốt mở nhưng lại dừng lại.
Cậu khẽ vuốt ve chiếc hộp gỗ, cuối cùng mới ấn xuống công tắc.
Nắp hộp bật ra một khe hở, Tạ Khinh Miên mở hộp, nhìn thấy thứ bên trong.
Dưới đáy hộp là một chiếc khăn tay thêu hình rồng, trên khăn đặt một cây bút lông sói, thân bút khắc hình mây và hạc.
Nhìn rõ vật bên trong, ngón tay Tạ Khinh Miên đột ngột co lại, cổ tay run lên suýt nữa không cầm chắc.
Cậu vội vã lấy bút lông ra khỏi hộp, dùng tay vuốt ve hoa văn mây hạc, như đang xác nhận điều gì.
Khi đầu ngón tay chạm vào một vị trí quen thuộc, Tạ Khinh Miên rốt cuộc đã chắc chắn —— đây chính là cây bút mà năm xưa Bạc Đình Tuyển tặng cho cậu, cũng là cây bút mà cậu thường dùng nhất trong thư phòng.
Thanh Vân đạo trưởng… Xem ra cần phải gặp một lần rồi.
……
Đến giờ cơm tối, Tạ Khinh Miên mới căn đúng giờ xuống tầng.
Vừa nhìn thấy cậu, Bùi Quân Thư lại đau lòng: “Không phải bảo con đi nghỉ ngơi sao, sao càng nghỉ lại càng thấy mệt mỏi thế này.”
Tạ Khinh Miên cầm đũa, khẽ mỉm cười.
Bởi vì cậu vốn dĩ chẳng hề ngủ nghỉ, sau khi nhìn thấy cây bút kia, làm sao cậu còn có tâm trạng mà ngủ cho nổi.
Cậu lái sang chuyện khác: “Anh hai đâu ạ, sao không thấy về ăn cơm?”
“Anh con đi công ty rồi, hôm nay không về ăn.”
“Ồ.”
Trong suốt bữa cơm, Tạ Khinh Miên chỉ toàn nghĩ cách làm sao để hỏi chuyện về Thanh Vân đạo trưởng.
Bàn ăn im lặng, chỉ thỉnh thoảng có tiếng Bùi Quân Thư gắp thức ăn cho cậu, vừa gắp vừa nói: “Ăn cái này đi, nhìn con gầy đi rồi.”
Không đến mức vậy chứ, mới mất tích có một ngày thôi mà.
“Cái này cũng ăn chút đi, ăn nhiều lên, con ăn ít quá.”
Con đâu phải heo đâu!
“Lát nữa ăn xong, Miên Miên đi dạo phố với mẹ nhé, tiện thể mua thêm mấy bộ quần áo mới cho con.”
Nếu cậu nhớ không nhầm, thì tủ quần áo trong phòng đã chật kín rồi…
Cuối cùng, Tạ Khinh Miên không nhịn được nữa: “Mẹ…”
Bùi Quân Thư đặt đũa xuống: “Không muốn đi dạo với mẹ sao?”
“Không phải ạ.” Tạ Khinh Miên cắn đũa, “Mẹ, rốt cuộc Thanh Vân đạo trưởng là thế nào, sao mọi người lại chẳng hề ngạc nhiên trước tình trạng hiện giờ của con vậy?”
Lời vừa dứt, Tạ Phù và Bùi Quân Thư liếc nhìn nhau, rồi cùng đặt đũa xuống.
“Miên Miên muốn biết chuyện này thì có thể đi tìm Thanh Vân đạo trưởng.” Người chủ động trả lời là Bùi Quân Thư, “Chỉ là hành tung của ông ấy thất thường, khó mà tìm thấy.”
Tạ Phù trầm giọng nói: “Sau khi con ra đời thì vô cớ mắc bệnh về não, nhưng tất cả các lần kiểm tra thai kỳ trước đó đều hoàn toàn bình thường, thậm chí sinh ra rồi, đến những bệnh viện tốt nhất cũng không thể tìm ra nguyên nhân.”
“Cuối cùng chính là Thanh Vân đạo trưởng chủ động tìm đến, nói rằng linh hồn con không đủ, bị kẹt ở một nơi nào đó, cần phải chờ thời cơ thích hợp.”
“Cho đến sáng nay, ông ấy bất ngờ nhờ người nhắn lại rằng hồn phách con đã trở về.”
Ban đầu Tạ Phù vốn không tin những lời mê tín của Thanh Vân đạo trưởng, ông là người học hành, chỉ tin vào y học khoa học.
Nhưng khi chạy khắp các bệnh viện mà vẫn không ai giải thích nổi tình trạng của Tạ Khinh Miên, trong lòng ông bắt đầu dấy lên nghi ngờ.
Điều cuối cùng khiến ông hoàn toàn tin tưởng vẫn là sự việc ấy xảy ra.
……
Sau bữa sáng, Tạ Khinh Miên trở về phòng.
Nghe xong lời của Tạ Phù, cậu lập tức rơi vào trạng thái hoang mang.
Chuyện gì thế này, chẳng lẽ ngay từ đầu đã tính sẵn cậu sẽ tỉnh lại sao?
Nhịp thở của Tạ Khinh Miên dồn dập, cậu ngồi trên chiếc ghế lười cạnh cửa sổ, ngẩn người nhìn phong cảnh bên ngoài.
Mãi đến khi Bùi Quân Thư tới gõ cửa.
Bà giúp cậu chỉnh lại tóc: “Thay quần áo đi, ra ngoài dạo phố với mẹ nào.”
Tạ Khinh Miên dừng một chút, ngoan ngoãn đáp một tiếng: “Vâng.”
Hai tiếng sau, tại trung tâm thương mại…
Nếu biết trước được Bùi Quân Thư giỏi đi mua sắm đến thế, Tạ Khinh Miên chắc chắn, chắc chắn, chắc chắn sẽ không dễ dàng đồng ý đi theo!
Giờ phút này, cậu đang ngồi trên chiếc ghế nghỉ trong một cửa hàng thời trang quốc tế, ánh mắt hơi đờ đẫn.
Bùi Quân Thư từ bên kia đi tới: “Miên Miên.”
Tạ Khinh Miên ngẩng lên, nhìn thấy phía sau bà là nhân viên bán hàng đang ôm một đống quần áo, ánh mắt cậu dần dần tràn đầy sợ hãi.
Quả nhiên, cậu lại nghe thấy những lời quen thuộc.
“Đi thay thử mấy bộ này xem, mẹ thấy đều rất hợp với con.”
“……”
Tạ Khinh Miên chỉ muốn bỏ chạy.
Nhưng không thể trốn được, cậu bị Bùi Quân Thư đẩy thẳng vào phòng thay đồ, đành mang gương mặt khổ sở mà bắt đầu đấu tranh với đống quần áo kia.
Ngay khi Tạ Khinh Miên bước vào, nụ cười trên gương mặt Bùi Quân Thư cũng thay đổi — từ dịu dàng tràn ngập tình thương, biến thành nụ cười nhàn nhạt, tao nhã và lạnh lùng.
Bà đi đến khu nghỉ ngơi bên kia ngồi xuống.
Trong phòng chờ còn có mấy vị phu nhân vốn đang thì thầm to nhỏ. Vừa thấy Bùi Quân Thư đi tới, họ lập tức im lặng, đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt đứng dậy bước lại bàn của bà.
“Tạ phu nhân.”
Bùi Quân Thư khẽ gật đầu đáp lễ.
“Đây là… cậu con út của bà sao?”
Khóe miệng Bùi Quân Thư khẽ cong: “Đúng vậy, là Miên Miên.”
Mấy người lại nhìn nhau lần nữa, tất cả đều lọt vào mắt Bùi Quân Thư.
Sau khi trả lời câu hỏi, bà không xen vào cuộc trò chuyện của họ nữa, mà quay đầu nhìn về phía cửa phòng thay đồ, chờ Tạ Khinh Miên bước ra.
Bên trong, Tạ Khinh Miên đang khó nhọc thay xong bộ quần áo đầu tiên.
Nói chính xác thì đây chỉ là bộ đầu tiên của cửa hàng này thôi.
Trước khi bước vào đây, cậu đã theo mẹ đi qua không biết bao nhiêu cửa tiệm, thử vô số quần áo và giày dép.
Chết lặng.jpg.
Thay xong bộ đầu tiên, Tạ Khinh Miên bước ra, trong ánh mắt mang theo vài phần u sầu: “Mẹ, chỉ thử bộ này thôi là được rồi.”
Bùi Quân Thư: ……
Sao con út của bà lại y hệt thằng con cả ở khoản đi mua sắm thế này chứ!
Bùi Quân Thư dịu giọng: “Thử thêm hai bộ nữa đi, cái áo khoác trắng kia cũng được, còn cái áo hoodie đỏ cũng rất đẹp.”
Tạ Khinh Miên cố gắng nhớ lại trong đống quần áo, rồi gật đầu: “Được ạ.”
Cậu lại quay vào phòng thay đồ. Mấy vị phu nhân bên cạnh Bùi Quân Thư, sau khi tận mắt nhìn thấy Tạ Khinh Miên, trên mặt không sao che giấu được vẻ kinh ngạc.
Một người trong số đó không kìm được, mở miệng trước: “Tạ phu nhân, cậu con út của bà… đầu óc… đã khỏi rồi sao?”
Bùi Quân Thư liếc mắt nhìn họ: “Các bà chẳng phải đã thấy rồi sao?”
Người đó bị thái độ của Bùi Quân Thư chặn họng, im lặng không dám hỏi thêm.
Sau đó, khi Tạ Khinh Miên thay xong hai bộ quần áo khác, Bùi Quân Thư đều mỉm cười khen là đẹp.
“Những bộ vừa rồi, gói lại hết nhé. Áo khoác và áo hoodie lấy thêm mỗi loại một màu khác. Gửi thẳng về Tạ gia là được.”
Nhân viên bán hàng vui vẻ dạ vâng.
Tạ Khinh Miên thay lại đồ của mình, thấy Bùi Quân Thư đưa cậu rời khỏi khu đồ nam, liền khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Quân Thư đưa cậu đến một nhà hàng quen thuộc để ăn tối.
“Mẹ, mấy người vừa rồi là sao vậy?”
Bùi Quân Thư giúp cậu tráng bát đũa qua nước: “Con nhìn ra rồi à?”
Tạ Khinh Miên không trả lời thẳng.
Ác ý trong ánh mắt của bọn họ gần như muốn tràn ra ngoài, làm sao cậu có thể không để ý được chứ.
“Là anh hai con đã tung tin con đã khỏi bệnh, chắc là muốn dụ kẻ đã ra tay trong chuyện này lộ mặt.”
“Người đẩy con sao?”
Bùi Quân Thư gật đầu, nghĩ tới phản ứng của mình khi nhận tin tức lúc đó, trong lòng lại nhói đau.
Bà ngẩng đầu, nhìn Tạ Khinh Miên đang chậm rãi bẻ vỏ cua, rồi mới chậm rãi thở dài.
May mắn là tất cả đã qua, con út của bà cũng đã có được một tương lai tươi sáng.
Ăn tối xong thì về nhà, vừa về đến nơi đã thấy một đống quần áo mới gửi tới. May mà mấy bộ đồ này đều do các dì giúp việc xử lý, Tạ Khinh Miên không cần tự mình dọn dẹp.
Đợi quần áo được sắp xếp gọn gàng trong phòng thay đồ, Tạ Khinh Miên nằm xuống giường.
Cậu nắm chặt cây bút lông sói quen thuộc, cho đến khi cơn mệt mỏi ập tới, dần chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, khoảng mười hai giờ, cả biệt thự chìm trong yên tĩnh.
Trong phòng Tạ Khinh Miên, bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.
Người đó đứng bên cửa sổ, từ xa nhìn về phía cậu đang ngủ trên giường. Chỉ đến khi vầng trăng treo cao, bóng người kia mới rời đi.
……….
Edit/beta: HeHe