Chu Khải từ dưới đất ngồi dậy, thở hổn hển, chỉ trong vài giây mà mặt đã đỏ bừng vì bị nghẹt thở.

Anh ta vừa hô xong định bò dậy, nhưng khi xoay đầu lại nhìn thấy Trương Oánh Dĩnh cách đó không xa, thì sợ đến mức trợn tròn mắt rồi lại ngã lăn xuống.

Vừa gọi người dậy xong, Tạ Khinh Miên: …

Cạn lời.

Từ Khả Khả ngậm miệng lại, vỗ trán: “Có cần gọi thêm lần nữa không?”

“Anh gọi đi, hồn phách anh ta đã ổn định rồi.” Tạ Khinh Miên gọi Trương Doanh Doanh, bảo cô theo mình ra khỏi phòng.

Trương Oánh Dĩnh vừa nhấc chân, phát hiện mình vẫn có thể tiếp tục lơ lửng, lập tức theo sát bước chân của Tạ Khinh Miên.

Hai người nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng, chỉ còn lại Từ Khả Khả thở dài một tiếng, lại cúi xuống lay Chu Khải lần nữa.

Ngoài cửa, Tạ Khinh Miên để Trương Oánh Dĩnh dẫn mình đi tìm chỗ giấu xác.

Trong khi đó, ở cục cảnh sát Hải thị, Tạ Trầm Các đã thức trắng hơn mười tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tìm được đoạn giám sát Tạ Khinh Miên lên xe buýt.

“Khu Thời Đại Hoa Viên? Người này vì sao lại đưa Miên Miên đến đó?” Tạ Trầm Khước sốt ruột ghé sát vào màn hình giám sát.

“Chúng ta lập tức đi ngay.” Viên cảnh sát bên cạnh liền bảo đồng nghiệp lái xe.

Tạ Trầm Các cũng nóng lòng muốn gọi điện báo tin cho ba mẹ mình, nhưng vừa lấy điện thoại ra thì lại nhận được cuộc gọi từ họ trước.

Anh bắt máy, lời đầy phấn khích còn chưa kịp thốt ra: “Ba mẹ, đã tìm được Miên Miên rồi!”

“Trầm Các, Thanh Vân đạo trưởng nói bệnh ngốc của Miên Miên đã khỏi rồi!”

Đầu dây bên kia còn phấn khích hơn cả Tạ Trầm Các. Hai câu nói đồng thời bật ra, cả hai phía đều sững sờ.

Người phản ứng đầu tiên là Bùi Quân Thư, niềm vui của bà gần như tràn ra khỏi điện thoại: “Miên Miên được tìm thấy rồi! Ở đâu vậy! Mẹ lập tức lái xe qua ngay!”

“Ở khu Thời Đại Hoa Viên, con sẽ gửi định vị cho mẹ.” Tạ Trầm Các trả lời xong câu hỏi này, rồi nhanh chóng quay lại vấn đề mà Bùi Quân Thư vừa nói: “Thanh Vân đạo trưởng đã nói gì vậy?”

“Thời cơ đã đến, hồn phách trở về vị trí.”

Tạ Trầm Các khựng lại, mím môi không nói.

Ba mẹ anh luôn tin lời cái đạo sĩ vớ vẩn kia rằng em trai ngốc nghếch là do hồn phách không trọn vẹn, nhưng vì họ chưa từng làm gì tổn hại đến em anh nên anh cũng lười để ý. Thế nhưng bây giờ nói những lời này là có ý gì?

“Thời cơ đã đến, hồn phách trở về vị trí?”

Xem ra phải báo cáo vụ mê tín phong kiến này rồi.

Tạ Trầm Các xoa xoa ấn đường*, rất biết điều mà không phản bác ngay trước mặt ba mẹ, chỉ định âm thầm xử lý.

*khoảng giữa 2 lông mày.

Anh gửi địa chỉ Thời Đại Hoa Viên cho ba mẹ, sau đó lập tức theo cảnh sát đến đón em trai.

Lúc này, Tạ Khinh Miên còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì. Sau khi nghe Trương Oánh Dĩnh kể xong vị trí giấu xác, cậu cũng tính toán lại để xác nhận, rồi dự định lát nữa sẽ nói với cảnh sát một thể.

Từ Khả Khả cũng đã gọi Chu Khải dậy, rồi nói với anh ta rằng chuyện đã được xử lý xong.

Chu Khải ngây ngốc há hốc miệng, ánh mắt vô hồn: “Xử lý… xong rồi?”

Từ Khả Khả khẳng định gật đầu: “Xong rồi! Đã có đại sư ra tay rồi.”

“Nhưng vừa nãy tôi còn nhìn thấy…”

“Đấy là cậu nằm mơ.” Từ Khả Khả mặt đầy thành khẩn, nói dối không chớp mắt chính là sở trường của anh ta, “Bây giờ mấy con quỷ cũng không đuổi theo chúng ta nữa.”

Chu Khải dường như được câu này làm cho tỉnh táo lại, anh ta quay đầu nhìn quanh rồi hỏi: “Thật sự không còn nữa?”

“Không còn nữa, cậu dậy đi, còn một chuyện khác cần xử lý.”

Chu Khải: ?

Trong lòng anh ta lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn: “Chuyện gì cơ?”

“Là trong nhà cậu có thể có một cái xác.”

Chu Khải: ??!!

Sắc mặt anh lập tức hiện đầy vẻ kinh hoàng, trên mặt viết rõ mồn một: Anh đang nói cái quái gì vậy?

Từ Khả Khả bổ sung: “Chính là cái xác của con quỷ đó.”

Chu Khải lập tức sụp đổ: “Tôi không cần căn nhà này nữa, tôi sẽ rời đi ngay, tôi không cần nữa, thế không được sao?”

Đúng là sức chịu đựng của người trẻ bây giờ cũng yếu quá rồi.

Từ Khả Khả thầm lẩm bẩm trong lòng, nhưng vẫn kéo kim chủ của mình lại: “Không sao đâu, không liên quan đến nhà cậu, đó là chuyện của chủ nhà trước.”

Chu Khải – một người kế thừa chủ nghĩa xã hội chính hiệu, từ nhỏ đã là học sinh ba tốt, một người bình thường – mặt lập tức nhăn nhó: “Tôi không cần nhà nữa, tôi không cần nữa.”

Từ Khả Khả: …

Mệt rồi.

Từ Khả Khả lại khuyên nhủ suốt một hồi, đến khi nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát vang lên mà vẫn không thể khiến Chu Khải bình tĩnh lại.

Hai kẻ mang gương mặt đau khổ cùng nhau đi xuống, vừa hay thấy Tạ Khinh Miên đang nằm bò bên cửa sổ phòng khách nhìn ra ngoài.

“Cảnh sát đến rồi.”

Tạ Khinh Miên ngừng lại một chút, rồi nói thêm: “Chỉ là có chút kỳ lạ, hình như có đến… hai tốp người.”

Bước chân yếu ớt của Từ Khả Khả và Chu Khải lập tức khựng lại, vội vàng áp sát Tạ Khinh Miên cùng nhau nhìn ra ngoài.

Chu Khải: “Số cảnh sát này… có phải hơi bị nhiều quá không.”

Đúng là nhiều quá rồi!

Từ Khả Khả cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Đến khi một chiếc Maybach màu đen cuối cùng xuất hiện trong tầm mắt, Tạ Khinh Miên và Từ Khả Khả – hai người chẳng quen biết gì xe sang – vẫn không có phản ứng gì, nhưng Chu Khải, một nhân viên xã hội làm thuê cho tư bản, thì nhận ra ngay lập tức.

Anh ta thậm chí còn biết rõ đây chính là chiếc xe mà sếp mình luôn khao khát nhưng không nỡ mua! Trên toàn cầu chỉ có đúng hai mươi chiếc!

Hơn nữa, biển số xe này – chỉ nhìn thôi đã biết vừa đắt đỏ vừa đầy quyền lực!

Chu Khải ngay lập tức quẳng chuyện xác quỷ ra sau đầu, đôi mắt sáng rực chăm chú nhìn chằm chằm vào chiếc Maybach kia.

“Không đến mức vậy chứ, chưa từng nghe nói cảnh sát Hải thị được cấp cả Maybach mà.” Chu Khải lẩm bẩm.

Tạ Khinh Miên nghiêng đầu hỏi anh ta: “Rất đắt sao?”

Từ Khả Khả cũng hỏi: “So với Maserati thì thế nào?”

“Đương nhiên là đắt hơn rồi!” Chu Khải kích động đến mức không kiềm chế nổi, “So với Maserati thì còn phải xem dòng nào, nhưng cái dòng Maybach này là bản giới hạn toàn cầu chỉ có hai mươi chiếc, chuyện này đã không chỉ là tiền bạc nữa, mà còn là biểu tượng của sự giàu có và địa vị đấy!”

Tạ Khinh Miên nhìn vào biển số xe, im lặng.

Biển số này dường như có chút quen quen.

Chiếc xe này… hình như giống hệt chiếc xe của anh trai nguyên chủ.

T-T… chẳng lẽ trùng hợp đến vậy sao.

Từ Khả Khả không nhận ra sự khác thường của Tạ Khinh Miên, sau khi được Chu Khải phổ cập kiến thức thì ánh mắt anh ta nhìn xe cũng trở nên sáng rực.

Các cảnh sát lần lượt bước ra từ những chiếc xe, cuối cùng cánh cửa của chiếc Maybach – tâm điểm trong tầm mắt – cũng mở ra.

Xuất hiện đầu tiên trong tầm mắt ba người là một đôi chân thon dài trong quần tây đen, tiếp đó là nửa chiếc áo vest, cuối cùng là một gương mặt vừa tuấn tú vừa quen thuộc.

“Vãi chưởng, Tạ Trầm Các! Sao anh ta lại đến đây!” Chu Khải là người đầu tiên thấp giọng kêu lên.

Từ Khả Khả cũng lập tức nhận ra người vừa bước xuống.

Đương kim tổng giám đốc Tập đoàn Tạ thị – Tạ Trầm Các, một trong những người đứng đầu bảng xếp hạng người giàu không chỉ trong nước mà cả thế giới, thường xuyên xuất hiện trên các bản tin tài chính. Cộng thêm gương mặt nổi bật, gần như ai cũng biết anh ta.

Từ Khả Khả bỗng nhiên như đoán ra điều gì, vội vàng quay đầu nhìn chằm chằm vào Tạ Khinh Miên.

Anh ta không dám tin mà hỏi: “Cậu… cậu không phải là có quan hệ gì với nhà họ Tạ chứ?”

Tạ Khinh Miên ngượng ngùng ho nhẹ hai tiếng: “Cái đó… hình như anh ấy là anh trai tôi.”

“……”

“……”

Từ Khả Khả lập tức nâng cao giọng: “Anh ruột?”

Chu Khải: “Cùng ba cùng mẹ?”

Tạ Khinh Miên ngoan ngoãn gật gật đầu.

Từ Khả Khả & Chu Khải: ……!!!

Vãi vãi vãi, thì ra đại gia ngay bên cạnh mình!!!

Từ Khả Khả lập tức ôm chặt lấy đùi Tạ Khinh Miên: “Đại ca! Xin bảo kê!”

Lúc này, Tạ Khinh Miên đang bò trên cửa sổ đã sớm bị cảnh sát bên ngoài cùng Tạ Trầm Các nhìn thấy.

Khi ánh mắt Tạ Trầm Các bắt gặp Tạ Khinh Miên, trong mắt anh thoáng qua sự vui mừng, lập tức sải bước dài hướng về căn nhà.

Anh không đợi cảnh sát theo kịp, đã đi thẳng vào trong, tiến ngay đến chỗ Tạ Khinh Miên.

“Miên Miên!”

Tạ Khinh Miên khẽ chớp mắt, đôi mắt đầy vô tội.

“Anh hai.”

Tiếng gọi “anh hai” này lập tức khiến bước chân Tạ Trầm Các khựng lại giữa chừng, ánh mắt vốn còn mừng rỡ lập tức hóa thành kinh ngạc khó tin.

Anh nhìn cậu em trai trông có vẻ gầy đi đôi chút, hơi thở trở nên dồn dập, bàn tay buông xuống bên người không ngừng run rẩy.

“Miên Miên vừa gọi anh là gì?”

Edit/beta: HeHe

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play