Tạ Khinh Miên vừa mới có lại ý thức được một hai giây thì cảm thấy trán đau nhói.
Sao lại thế này? Thời buổi này đến cả quỷ cũng biết đau sao?
Trong cơn mơ màng, Tạ Khinh Miên mở to mắt, đưa tay che lấy chỗ đau trên trán rồi ngồi dậy, lòng bàn tay ấn vào chỗ đó vẫn thấy nhức nhối.
Thế nhưng cậu đã làm quỷ gần ngàn năm nay, vốn dĩ không hề có cảm giác, huống hồ là loại đau buốt thế này.
Tạ Khinh Miên lập tức nhận ra có điều bất thường. Cậu cúi đầu, nhìn thấy trên người mình đang mặc một chiếc áo ngắn tay cũ kỹ, bẩn thỉu nhưng kiểu dáng không tệ.
Bộ quần áo này cậu vừa thấy qua, bởi khi đó, trong đầu cậu thoáng hiện cảnh một thiếu niên trẻ tuổi bị người ta đẩy xuống núi.
Cho nên… cậu đã xuyên vào thân xác của tên ngốc kia rồi sao?
Tạ Khinh Miên vịn vào thân cây bên cạnh đứng dậy, ngơ ngác nhìn quanh một vòng.
Hiện tại cậu đang ở lưng chừng núi. Có lẽ vì nơi này cây cối um tùm nên khi lăn xuống vách núi, cơ thể nguyên chủ không bị gãy tay gãy chân, nhưng vết bầm tím và xây xước thì khó tránh khỏi.
Tạ Khinh Miên còn móc ra từ túi một khối vuông màu đen. Cậu nhớ người hiện đại gọi thứ này là điện thoại di động.
Cậu bắt chước cách người hiện đại bấm nút nguồn, nhưng chẳng thấy phản ứng gì. Có lẽ lúc ngã xuống, điện thoại đã bị hỏng.
Không bận tâm thêm, Tạ Khinh Miên tùy tay nhét điện thoại trở lại túi, rồi chống vào thân cây đứng tại chỗ nghỉ ngơi một lúc.
Ánh nắng mặt trời len qua kẽ lá, từng tia từng sợi rơi xuống. Tạ Khinh Miên ngửa đầu, nheo mắt nhìn mặt trời, đại khái xác định được thời gian.
Nghỉ ngơi một lát, cậu bắt đầu khó nhọc bước đi, tính toán phải rời khỏi chân núi này trước khi mặt trời lặn.
Tạ Khinh Miên vốn là quốc sư của triều đại Đại Uyên, phụng sự quốc gia và bách tính… cùng với tên cẩu hoàng đế đẹp trai kia.
Đáng lẽ cậu không nên tính một quẻ, nhưng lại cưỡng ép xoay chuyển ý trời. Mà Thiên Đạo xưa nay vốn keo kiệt, nên chẳng bao lâu sau khi tính quẻ, Tạ Khinh Miên liền bệnh nặng qua đời.
Những chuyện sau đó, Tạ Khinh Miên không rõ lắm. Đến khi có lại ý thức, cậu đã bị giam giữ quanh một ngọn núi nhỏ vô danh.
Từ đó về sau, cậu chứng kiến nơi này từ một thị trấn nhỏ không tên tuổi phát triển thành đô thị quốc tế, nhưng vẫn chẳng tìm ra đường xuống Địa phủ, cũng không thấy Hắc Bạch Vô Thường đến câu hồn.
Cứ như thể cậu đã bị thế giới này che chắn vậy.
Cũng may, Tạ Khinh Miên còn có thể tìm mấy cô hồn dã quỷ gần đó để bầu bạn. Ví dụ như anh trai nằm trong ngôi mộ hoang trên sườn núi, hay cô gái bị sát hại rồi chôn xác ngay dưới chân núi.
Ba người họ thích nhất là tụ tập dưới gốc cây hòe để chơi đấu địa chủ.
Thế nhưng, anh trai mộ hoang kia cuối cùng cũng được hậu duệ trong nhà nhớ tới, dời phần mộ, chính thức bước vào Địa phủ chờ đầu thai.
Còn cô gái bị sát hại dưới chân núi cũng được tìm thấy thi thể trong một lần sửa chữa đường sá, vụ án được phá, oan khất được giải, thuận lợi đi vào Địa phủ.
Tạ Khinh Miên vốn tưởng rằng mình sẽ lại phải cô độc trôi qua không biết bao nhiêu năm tháng nữa, nào ngờ lại đột nhiên tỉnh lại trong thân thể một người.
Trôi dạt quanh khu vực này gần ngàn năm, Tạ Khinh Miên quen thuộc địa hình đến mức không thể quen hơn. Chẳng mấy chốc, cậu đã tìm được con đường nhỏ ven sườn núi, men theo đó đi thẳng tới một cây cầu vượt.
Dưới cầu vượt có không ít quán nhỏ, treo những tấm vải hay bảng gỗ, trên viết toàn những chữ như “xem bói”, “bói toán”, linh tinh đủ kiểu.
Mỗi năm, vào thời điểm âm khí nặng nhất, Tạ Khinh Miên có thể lén thoát ra khỏi ngọn núi vô danh kia, bay đến đây xem náo nhiệt.
Mà lần này, lý do cậu đến đây chủ yếu là —
Để kiếm tiền.
Một đồng tiền cũng đủ làm khó quốc sư Đại Uyên triều!
Tạ Khinh Miên kéo kéo bộ quần áo bị nhánh cây móc rách, cố chỉnh lại để trông có vẻ sạch sẽ hơn một chút. Nhưng loay hoay nửa ngày, cuối cùng cậu đành bỏ cuộc.
Cậu bước tới trước một sạp đoán mệnh, thoạt nhìn do một người trẻ tuổi dễ nói chuyện trông coi, rồi mở lời mượn bút lông và một mảnh vải. Cầm được bút, cậu phóng khoáng viết bốn chữ trên vải —
Đoán mệnh xem tướng
Người thanh niên mặc trường bào đen, vừa cho cậu mượn bút, vốn còn háo hức muốn xem cậu định làm gì. Thấy bốn chữ kia hiện ra, anh ta khựng lại, ngẩn người.
“Cậu đây là muốn tặng cho tôi à?” Từ Khả Khả lẩm bẩm, “Nhưng tôi đâu có định bỏ tiền ra mua mấy thứ này đâu.”
Tạ Khinh Miên ngạc nhiên nhìn cậu ta: “Đương nhiên là để tôi tự dùng.”
Từ Khả Khả: ???
Từ Khả Khả buông chiếc quạt xếp vẫn dùng để làm màu, xắn tay áo: “Hừ, thế này là cậu muốn cướp mối làm ăn à?”
Tạ Khinh Miên hài lòng cầm lấy mảnh vải, ngẩng đầu nhìn về phía Từ Khả Khả, ánh mắt sáng ngời mang theo nụ cười.
“Mặt mày hiền hòa, hai thái dương đầy đặn, tài vận của anh không tồi.” Giọng Tạ Khinh Miên nhẹ nhàng, chậm rãi, như mang theo một sức hút kỳ lạ. “Ước chừng một giờ nữa, anh sẽ gặp được một mối làm ăn lớn.”
Từ Khả Khả nhìn cậu như nhìn một kẻ ngốc, thầm nghĩ: Người này coi mình là đứa trẻ để lừa gạt chắc?
Anh ta lớn lên trong nghề này, từ nhỏ đã lừa thiên hạ kiếm sống. Mấy lời đó nói với người khác thì có thể họ còn tin, chứ anh ta thì tuyệt đối không tin.
Anh ta vừa định cao giọng mắng cho Tạ Khinh Miên một trận, nhưng khi ánh mắt chạm phải đôi mắt đẹp kia, lòng bất giác mềm xuống.
Dù trên người lấm lem bẩn thỉu, gương mặt cũng có chút nhếch nhác, thế nhưng dung mạo của Tạ Khinh Miên vẫn chẳng thể che giấu được. Từ Khả Khả khẽ thở dài.
“Thôi, coi như hôm nay mình xui xẻo.”
Nói rồi, anh ta quay người, từ trong giỏ lấy ra một ổ bánh mì và một gói khăn giấy, ném vào lòng Tạ Khinh Miên: “Này, cho cậu.”
Tạ Khinh Miên đón lấy, khóe miệng cong lên: “Cảm ơn.”
Ôm bánh mì cùng mảnh vải, cậu tìm một chỗ vắng, trải mảnh vải ra trước mặt trên mặt đất, rồi mở ổ bánh mì ra ăn.
So với những món điểm tâm do Ngự Thiện Phòng làm, hương vị này hoàn toàn khác biệt.
Tạ Khinh Miên đã gần ngàn năm chưa từng được ăn những thứ như vậy. Lúc làm quỷ, cậu không biết đói, nhưng giờ đã trở lại làm người bình thường.
Theo ký ức của thân thể này, buổi sáng cậu bị đẩy xuống vách núi, đến nay mặt trời sắp lặn, tính ra đã gần một ngày chưa ăn gì.
Ăn xong ổ bánh mì, Tạ Khinh Miên không mấy bận tâm chuyện có khách hay không. Cậu chống cằm, quan sát xung quanh, đặc biệt chú ý đến những hộp sắt bốn bánh, chạy vun vút đầy màu sắc kia.
Mãi đến khi mặt trời hoàn toàn lặn, sắc trời dần tối lại, Tạ Khinh Miên mới rời khỏi sự tò mò ấy, ngược lại đưa mắt nhìn về phía một con đường lớn khác.
Khách hàng sắp đến rồi.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, một chiếc ô tô màu đen chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Chiếc xe cuối cùng dừng lại gần chân cầu vượt. Tạ Khinh Miên nhìn thấy một người đàn ông trung niên, khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng người hơi béo, hơi khom lưng, dáo dác quan sát xung quanh, dường như đang xác nhận điều gì đó.
Sau khi chắc chắn, ông ta bước xuống gầm cầu vượt. Đối diện với hàng loạt sạp xem bói, ông ta lại bắt đầu do dự.
Ngay lúc đó, Tạ Khinh Miên nghe thấy người thanh niên mặc trường bào — kẻ đã cho cậu mượn bút và vải — lẩm bẩm: “Ông chú này đến đây cả chục lần rồi, vẫn chưa chịu bỏ cuộc à.”
Tạ Khinh Miên khẽ rũ đôi mắt sáng.
Chẳng bao lâu sau, người đàn ông trung niên phát hiện ra Tạ Khinh Miên. Ông ta lập tức bước thẳng tới, không chút do dự.
Thế nhưng sạp của Tạ Khinh Miên thật sự quá đơn sơ. Đứng trước mặt cậu một hồi lâu, người đàn ông hơi béo kia vẫn ngập ngừng, không biết có nên mở lời hay không.
Mãi đến khi Tạ Khinh Miên chủ động lên tiếng: “Đại ca, tính một quẻ không?”
Chưa đợi người kia phản ứng, cậu đã cong cong khóe mắt, cười nhạt: “Hay là muốn mua bùa? Có thể che chắn, không để mấy âm thanh lạ cứ vây quanh bên người.”
Ánh mắt người đàn ông trung niên lập tức sáng lên.
Ông ta kích động ngồi xổm xuống, hưng phấn đến mức đưa tay định nắm lấy tay Tạ Khinh Miên: “Cậu… cậu biết tôi nghe thấy những âm thanh đó sao!”
Tạ Khinh Miên điềm nhiên đáp: “Bọn họ còn theo anh mỗi ngày đấy.”
“Đúng, đúng, đúng!” – ông ta gật đầu lia lịa.
Bên cạnh, Từ Khả Khả lặng lẽ quan sát, ánh mắt mang theo chút khâm phục.
Lợi hại thật, chỉ vài câu ngắn gọn đã nắm được khách hàng vào tay.
“Lợi hại thật, chỉ dăm ba câu đã kéo được khách hàng vào tay.”
Nhưng xung quanh đâu chỉ có mình Từ Khả Khả làm nghề xem bói. Ngay lúc Tạ Khinh Miên chuẩn bị nắm tay người đàn ông trung niên kia, bên cạnh bỗng vang lên tiếng hừ lạnh của một thầy bói râu ria, đeo kính râm, tự xưng là người mù:
“Lưu tiên sinh, ngài tới đây không biết bao nhiêu lần rồi. Chuyện của ngài tám trăm năm trước đã lan khắp trong giới, hỏi thăm tùy ai cũng biết, còn cần hắn nói nữa sao?”
Động tác của Tạ Khinh Miên hơi khựng lại, nhưng ngay sau đó cậu thản nhiên ngẩng đầu, nhàn nhã nhìn về phía kẻ chen vào phá hoại chuyện làm ăn, chẳng hề có vẻ sốt ruột.
Không nghe cậu đáp lời, gã thầy bói mù lại tưởng mình nắm được điểm yếu, liền nói lớn: “Còn trẻ như vậy mà đã bày trò lừa người! Thanh danh của nghề chúng ta chính là bị mấy kẻ như cậu phá hỏng đấy!”
“Loại người như tôi…” Tạ Khinh Miên khẽ lẩm bẩm, bật cười, “Lão tiên sinh sao lại nói thế? Ông chẳng phải cũng là loại người này ư?”
“Cậu nói cái gì?” Bị nghi ngờ, gã bật dậy, giọng đầy phẫn nộ: “Ở đây ai mà không biết ta — Mã mù — là nửa bước thành tiên? Cậu chỉ là một thằng nhóc lông còn chưa mọc đủ, dám nghi ngờ ta à?”
“Mã mù?” Ánh mắt Tạ Khinh Miên chậm rãi nhìn lên, cuối cùng dừng lại trên cặp kính râm chuẩn thầy bói của gã, rồi thản nhiên nói: “Tuy từ năm tám tuổi, mắt ông có bệnh, thị lực có phần suy giảm, nhưng cũng chưa đến mức không nhìn thấy. Đeo kính rồi giả mù thế này, chẳng phải cũng là lừa người sao?”
Nghe Tạ Khinh Miên nói vậy, trong lòng Mã Mù chợt run lên.
Quả thật, gã vốn không phải là kẻ mù.
Đôi mắt gã bị thương trong một tai nạn năm tám tuổi. Sau lần đó, thị lực có giảm sút đôi chút, nhưng nhìn bề ngoài thì chẳng khác gì một kẻ mù thật.
Đúng lúc đói kém, cơm ăn còn khó, cha gã bèn lôi gã ra giả mù đi xem bói kiếm sống.
Chuyện này, ngoài người cha đã mất của gã ra, thì cả Hải thị không ai biết.
Thế nhưng Tạ Khinh Miên lại dễ dàng nói ra chính xác tuổi.
Mã mù nghẹn họng, không biết đáp thế nào. Nhưng những kẻ khác, vốn thấy Tạ Khinh Miên cướp mất mối làm ăn của mình, thì chẳng định bỏ qua dễ dàng.
Đối diện với đám người cùng nhau vu cho mình là kẻ lừa đảo, Tạ Khinh Miên chỉ khẽ lắc đầu, rồi quay sang hỏi Từ Khả Khả, kẻ đang ngồi xem kịch vui: “Anh Từ, có thể cho tôi mượn thêm một cây bút và một tờ giấy nữa không?”
Từ Khả Khả thoáng do dự, định bụng từ chối. Nhưng khi ánh mắt chạm phải gương mặt còn lấm lem bụi bẩn của Tạ Khinh Miên, trong lòng lại mềm xuống.
“Được, được, thôi coi như hôm nay tôi xui xẻo gặp phải cậu.” Miệng thì lẩm bẩm oán trách, nhưng tay Từ Khả Khả lại không hề chậm, rút ngay một cây bút nước bình thường và một tờ giấy trắng từ chiếc sọt sau lưng đưa ra.
Tạ Khinh Miên cũng chẳng để bụng, nhận lấy, khẽ cong mắt mỉm cười cảm ơn.
Bút nước hiện đại khác xa với bút lông ngày xưa. Dù từng thấy người hiện đại cầm bút ra sao, nhưng khi tự mình thử, cậu vẫn thấy có chút lạ lẫm.
Cuối cùng, với tư thế cầm bút không mấy thành thạo, cậu miễn cưỡng vẽ ra một lá bùa theo ý mình.
Cậu gấp tờ giấy có vẽ phù văn nguệch ngoạc đó lại, đưa cho ông Hà, người khách đã lộ rõ vẻ chần chừ và nghi ngờ.
“Cứ cầm lấy, để bên mình. Tạm thời tôi không lấy tiền. Ba ngày sau hãy quay lại tìm tôi.”
Nói xong, Tạ Khinh Miên đưa mắt nhìn theo bóng ông Hà lên xe rời đi.
Từ Khả Khả thì lại nghĩ, cái cậu trẻ tuổi đẹp trai này chắc hẳn đầu óc có vấn đề. Nhất là khi thấy cậu tiện tay vẽ vài đường loằng ngoằng trên giấy rồi còn tự xưng đó là phù chú.
Kết quả là ông Hà kia thật sự nhận lấy lá bùa.
Dĩ nhiên, ông ta cũng hiểu rõ hành động của mình — đồ không mất tiền thì nhận cũng chẳng sao, coi như liều một phen, biết đâu lại có tác dụng.
Trời dần tối, các sạp xung quanh lần lượt dọn đồ ra về. Từ Khả Khả nhìn đồng hồ, cũng chuẩn bị thu dọn quay về nhà.
Nhưng ngay khi anh ta vừa đứng dậy, cậu trai trẻ đẹp ngồi cạnh bỗng mở miệng: “Đợi thêm chút nữa đi, đừng vội về. Còn mười phút nữa là đơn hàng lớn của anh sẽ tới.”
Từ Khả Khả vốn là một kẻ lão luyện trong nghề lừa gạt, nghe vậy chỉ khinh thường, cho rằng toàn lời nhảm.
Thế nhưng chẳng hiểu vì sao, có lẽ giọng nói của người kia mang theo chút ma lực, anh ta lại thật sự ngồi xuống, ngừng tay không thu dọn nữa.
Mười phút trôi qua rất nhanh. Dưới gầm cầu vượt giờ chỉ còn lại anh và cậu trai trẻ đẹp kia.
Từ Khả Khả nhìn không gian trống trải trước mắt, chỉ cảm thấy việc mình ngồi lại đợi mười phút thật là ngu ngốc.
“Về thôi!” Từ Khả Khả đứng dậy lần nữa, liếc sang thiếu niên vẫn co người ngồi dưới đất, rồi dừng lại, lẩm bẩm: “Này, có cần tôi giúp cậu báo cảnh sát không? Cậu là học sinh bỏ nhà đi đúng không?”
Không biết có phải do ánh đèn đường hay không, mà Từ Khả Khả cứ có cảm giác đôi mắt của thiếu niên ấy sáng lấp lánh như trong truyện tranh, tựa như chứa đầy ánh sao.
Mà… cũng thật kỳ lạ, trông rất khiến người ta muốn gần gũi.
Tạ Khinh Miên mỉm cười với anh ta: “Đơn hàng lớn của anh tới rồi kìa.”
Từ Khả Khả: ???
Khi anh ta còn đang nghĩ cậu chắc chắn đầu óc có vấn đề, thì phía sau chợt vang lên tiếng còi xe.
Một phút sau, Từ Khả Khả đứng lặng nhìn chiếc xe đỗ ngay trước mặt mình, và vị khách bước xuống, vung ra cả một xấp tiền đỏ rực, nói muốn thuê anh ta làm việc. Anh ta chỉ biết rơi vào trầm tư.
Edit/beta: HeHe -16/8/2025