Sau khi bàn xong thời gian với vị khách, Từ Khả Khả tiễn kim chủ rời đi. Khi người kia khuất hẳn khỏi tầm mắt, anh ta bỗng đứng bật dậy, ôm chầm lấy Tạ Khinh Miên.
“Vãi chưởng, cậu thật sự biết xem bói à!”
Bị ôm bất ngờ, Tạ Khinh Miên hơi ngạc nhiên, khẽ đẩy anh ta ra.
“Đây vốn dĩ là vận khí của anh.”
Nếu Từ Khả Khả không tốt bụng cho cậu mượn đồ, cậu cũng chẳng nhắc anh ta nán lại. Nếu Từ Khả Khả không chịu tin và chịu chờ thêm mười phút, thì anh ta cũng chẳng thể nhận được vận may này.
Mọi vận khí đều có nguyên do của nó.
Từ Khả Khả thì chẳng quan tâm mấy thứ đó. Anh ta chỉ sờ vào túi, cảm nhận xấp tiền đặt cọc dày cộm, trong lòng hí hửng quyết định tối nay phải đi ăn một bữa thật linh đình.
Nhưng ngay khi đang thu dọn chuẩn bị về, khóe mắt anh ta lại thoáng thấy Tạ Khinh Miên ngồi phía sau, chậm rãi đếm mấy viên sỏi nhỏ.
Anh ta lại sờ vào túi tiền, cắn răng, rồi xoay người hỏi: “Cậu tối nay có chỗ để đi không? Có mang theo tiền không?”
Tạ Khinh Miên ngẩn người một thoáng, rồi lắc đầu.
“Tôi tính rồi, tối nay gió không lớn, tôi có thể ở dưới gầm cầu.”
Nghe cậu nói sẽ ngủ dưới gầm cầu, Từ Khả Khả lại càng thấy người trước mặt thật đáng thương.
Anh ta nghĩ đến số tiền mình kiếm được hôm nay — nếu không có Tạ Khinh Miên, chắc gì đã có cơ hội này.
“Hay là cậu tạm thời ở nhà tôi đi. Ngày mai tôi đưa cậu tới đồn cảnh sát.”
Tạ Khinh Miên lẩm bẩm: “Bộ khoái* giờ còn quản chuyện tìm người à? Hộ tịch chẳng phải do Hộ bộ quản lý sao…”
*Lính nha môn
“Bộ… gì cơ?” Từ Khả Khả không nghe rõ, liền hỏi lớn.
Tạ Khinh Miên lắc đầu: “Không có gì.”
“Vậy thì theo tôi về đi. Nhưng nói trước nhé, đến nhà thì chỉ được ngủ ghế sofa, và tuyệt đối không được làm bừa bộn.”
Tạ Khinh Miên ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt tròn đen láy ánh lên vẻ hiền lành.
Thấy cảnh đó, trong lòng Từ Khả Khả lại càng mềm ra, liền ra hiệu bảo cậu đi theo mình.
Anh ta dẫn Tạ Khinh Miên lên tàu điện ngầm, vòng vèo một lúc mới tới một khu chung cư cũ kỹ, nhuốm màu thời gian nhưng tràn ngập hơi thở sinh hoạt.
Trên đường, Tạ Khinh Miên tò mò nhìn ngó khắp nơi, khiến Từ Khả Khả, vốn vẫn để ý tới cậu, lại càng thấy thương hại. Ở cổng khu, anh ta còn mua thêm chút đồ ăn nguội làm bữa phụ cho buổi tối.
Nhà Từ Khả Khả nằm ở tầng cao nhất. Vào cửa, anh ta lấy từ kệ giày ra một đôi dép bông màu hồng có hình gấu nhỏ: “Này, dép mới đó.”
Đôi dép này anh ta đặt mua trên Taobao, theo kiểu mua dép nam tặng dép nữ. Size nữ thì anh ta chọn đôi cỡ lớn nhất, vốn định để dành sau này đi trong nhà.
Tạ Khinh Miên xỏ thử, cảm giác rất mới lạ, tò mò nhón nhón chân mấy cái.
May là lúc ấy Từ Khả Khả đang bày đồ ăn ra bàn, không để ý thấy.
Anh ta gọi từ trong bếp: “Qua đây giúp một tay.”
Tạ Khinh Miên lập tức thu hồi ánh nhìn tò mò, đi theo sau: “Được.”
——
Tại biệt thự núi nổi tiếng nhất Hải thị, nơi có môi trường đẹp nhất, Tạ gia lúc này đang thức trắng đêm.
“Sao lại không tìm thấy? Chẳng lẽ con người có thể biến mất?” Bùi Quân Thư ngồi trên sofa, vành mắt đỏ hoe, tóc tai rối bời vì mấy ngày nay không còn tâm trí chăm sóc bản thân.
Tạ Phù ôm vợ vào lòng, gương mặt u ám.
Ông nhìn sang con trai cả, Tạ Trầm Các, giọng vốn trầm ổn cũng lộ rõ vẻ căm phẫn: “Đám người kia, đã điều tra rõ chưa?”
Trong mắt Tạ Trầm Các tràn đầy mệt mỏi, thậm chí còn vằn lên những tia máu đỏ.
“Điều tra rồi. Tất cả đã đưa về đồn cảnh sát. Nhưng theo lời khai của chúng, ở nơi được chỉ thì không tìm thấy Miên Miên.”
Bùi Quân Thư lại òa khóc, ôm mặt tuyệt vọng.
Đúng lúc này, Tạ Trầm Các nhận được một cuộc điện thoại. Sau khi nghe xong, đường nét căng chặt trên quai hàm anh mới dần thả lỏng.
Ngắt máy, anh ngẩng đầu, bàn tay cầm điện thoại nổi gân xanh.
“Camera ở chân núi quay được cảnh Miên Miên tự mình rời đi, sau đó đến một gầm cầu, rồi đi theo một người đàn ông trẻ.”
Ánh mắt Bùi Quân Thư lóe lên tia hy vọng: “Vậy có tra được địa chỉ hiện tại chưa?”
“Vẫn đang tra.” Tạ Trầm Các đứng dậy. “Ba, mẹ, con sẽ tự mình tới đồn cảnh sát.”
“Được, được, được.” Tạ Phù vội đỡ vợ cũng đứng dậy theo: “Có tin tức gì mới phải gọi điện cho chúng ta ngay.”
“Vâng.”
“Để ba gọi thêm cho lão Lưu một cuộc.”
“Được ạ.”
……….
Tạ Khinh Miên hoàn toàn không biết đến sóng gió đang xảy ra trong Tạ gia. Lúc này, cậu chỉ đang ăn bữa cơm Từ Khả Khả nấu, vừa ăn vừa gật gù lia lịa.
Ngon quá, cái này ngon, cái kia cũng ngon.
Gia vị phong phú của thời hiện đại lập tức chinh phục dạ dày của một quốc sư Đại Uyên triều.
Ăn xong, Từ Khả Khả định đứng dậy gọi Tạ Khinh Miên đi dọn bàn. Nhưng ngay lúc lời sắp thốt ra, ánh mắt anh ta lại dừng ở những ngón tay thon dài trắng trẻo của cậu — vừa nhìn đã biết từ nhỏ được nuông chiều, chưa từng làm việc nặng nhọc.
Câu nói lập tức nghẹn lại nơi cổ họng. Từ Khả Khả chỉ biết lặng lẽ thở dài, rồi tự mình dọn dẹp bát đũa.
Khi từ trong bếp đi ra, anh ta thấy Tạ Khinh Miên đã tắm xong, mặc quần áo của mình đưa cho, ngồi trên sofa tò mò nhìn chằm chằm vào chiếc TV.
Cậu còn cầm trong tay một chiếc điện thoại màu đen.
“Cậu có điện thoại à?” Từ Khả Khả đi tới. “Có số của ba mẹ không? Gọi cho họ đi.”
Ban đầu anh ta còn nghĩ Tạ Khinh Miên là một thanh niên bị ngược đãi nên mới ngơ ngác như thế. Nhưng sau khi tiếp xúc, anh ta phát hiện cậu gần như chẳng hiểu gì, sống hệt như một kẻ mù tịt chuyện đời thường — giống một cậu ấm được nuông chiều hơn là một đứa trẻ chịu khổ.
Tạ Khinh Miên đưa điện thoại ra: “Hình như bị hỏng rồi.”
Từ Khả Khả cầm lấy thử, phát hiện màn hình đã nứt vỡ như mạng nhện.
Anh trả lại cho cậu: “Mai tôi đưa cậu đi sửa, không thì đổi cái mới luôn cũng được.”
Nói rồi, Từ Khả Khả vào phòng bê ra một chiếc chăn, đặt trên sofa: “Sofa này cũng rộng, cậu ngủ ở đây đi. Nếu thấy lạnh thì gọi tôi.”
Tạ Khinh Miên khẽ gật đầu, rồi lại tiếp tục tò mò nghiên cứu cái hộp đen nhỏ trước mặt sofa.
Từ Khả Khả hỏi: “À, mà cậu tên gì?”
“Tạ Khinh Miên. ‘Khinh’ trong ‘nhẹ nhàng’, ‘Miên’ trong ‘ngủ say’.”
“Tên hay hơn tên tôi nhiều.” Từ Khả Khả lẩm bẩm.
“Ngủ thôi. Muốn xem TV thì tự lấy điều khiển, nhưng nhớ đừng bật âm thanh quá to.”
Khi Từ Khả Khả đã vào phòng, Tạ Khinh Miên mới mở chăn, nằm xuống sofa, khép mắt lại.
Trong lòng cậu chất chứa quá nhiều nghi vấn.
Tại sao mình lại đột ngột tỉnh dậy trong thân thể này? Thân phận thực sự của cơ thể này là gì?
Và… sau khi mình chết, Đại Uyên triều đã trở thành thế nào?
Tạ Khinh Miên khẽ thở ra một hơi nặng nề, mở mắt nhìn hoa văn trên trần nhà mà chẳng tài nào ngủ được.
Khi rời khỏi chân núi, cậu đã từng soi xuống mặt nước và nhìn thấy gương mặt của thân thể này.
Gương mặt này lại giống hệt với chính mình, hơn nữa cậu hoàn toàn không thể tính ra được bất kỳ thông tin nào về thân thể này.
Chuyện này quả thực quá kỳ lạ. Đường đường là quốc sư Đại Uyên triều, ngoài lần thất bại trước tên cẩu hoàng đế kia, từ trước tới nay chưa từng có mệnh số nào mà cậu không thể tính ra.
Nghĩ tới tên cẩu hoàng đế đẹp trai đến mức quá đáng đó, Tạ Khinh Miên lại càng trằn trọc không tài nào chợp mắt.
Cũng chẳng biết sau khi chết, kết cục của hắn ra sao. Trước kia lúc mới lên ngôi, hắn từng mạnh tay thanh trừng gian thần, thủ đoạn tàn khốc, tội nghiệp chất chồng. Xuống Địa phủ rồi không biết sẽ bị phán xử thế nào nữa.
Nghĩ đến đây, Tạ Khinh Miên lại càng trằn trọc, không sao ngủ được.
Chiếc đồng hồ treo tường trong phòng khách tích tắc vang lên, chẳng biết đã mấy giờ. Dù sao ban ngày thân thể này cũng đã trải qua quá nhiều chuyện, nên chẳng bao lâu sau, Tạ Khinh Miên mệt mỏi rồi thiếp đi.
Có lẽ là ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy, ban ngày còn lo không tính ra được điều gì từ thân thể này, đêm đến cậu liền mơ thấy, trong mơ trải qua toàn bộ hai mươi năm cuộc đời của cơ thể này.
Edit/beta: HeHe