“Đi mau!”
Khổng Tuyên kéo người chạy, còn không quên quay đầu lại giơ chân ngáng nhân viên Cục Quản Yêu đuổi theo.
Đầu ngón tay cậu khẽ điểm, đối phương liền trượt chân, ngã sóng soài vào bồn hoa xanh.
Khổng Tuyên cười gian xảo, đang định bày thêm trò thì bỗng nhiên bị ai đó nắm chặt tay.
Lục Áp bắt lấy tay cậu, mặt mày nghiêm túc lắc đầu. Ngũ quan sắc nét vốn đã lạnh lùng nay càng thêm cứng rắn, không chút nhân nhượng. Giữa trò nghịch ngợm như trẻ con của Khổng Tuyên, anh chỉ giữ lại sự trầm tĩnh và trách nhiệm.
“Đi thôi.” Về nhà đi em ơi, về nhà đi.
Hai người bắt xe công cộng trở lại phố buôn bán, rồi đổi sang xe đạp công cộng để về tiệm nhỏ.
Mã quét lên, xe đạp màu xanh lăn bánh, len lỏi qua những con phố chật chội.
Lục Áp chở Khổng Tuyên về đến cửa tiệm. Tiệm nhỏ nằm giữa dãy phố cũ, trước cửa là khu phố buôn bán lộn xộn, sau cửa sau là những ngõ nhỏ chằng chịt. Quanh đó toàn bảng hiệu chen chúc, cư dân lâu năm ở san sát.
Khổng Tuyên ôm con chim nhỏ, tung người nhảy khỏi yên sau, đáp “ba” một tiếng xuống bậc thang.
Trên cửa tiệm kẹp đầy tờ rơi đủ màu sắc, cậu hiếu kỳ gỡ xuống xem từng tờ:
“Tập thể hình, làm đẹp? Khôi phục hùng phong?”
Lục Áp im lặng rút hết đống tờ rơi loạn xạ trong tay cậu, chỉ chừa lại tờ cuối cùng. Khổng Tuyên chưa kịp đọc xong đã bị lấy mất, mắt vẫn còn tò mò đảo theo, quay vòng nhìn quanh.
“Thông báo cho vay…?”
“Cho vay là gì? Anh thiếu tiền người ta sao?”
Khổng Tuyên ríu rít hỏi.
Lục Áp: “?”
Anh cầm tờ giấy lật ra trước mặt nhìn: “Là vay mua nhà.”
Căn nhà này tuy ở khu cũ, nhưng cũng tiêu sạch tiền tiết kiệm của anh còn phải vay thêm hai mươi năm mới trả hết.
Làm ở Cục Quản Yêu cũng coi như có biên chế nhưng lương thấp. Nếu không vay tiền thì ngay cả tiền đặt cọc anh cũng không xoay nổi.
Thực tế tàn khốc đến mức ngay cả người trầm tĩnh như Lục Áp cũng không khỏi cảm thấy đời sống khó khăn.
Nghe nói ở xã hội loài người bây giờ muốn mua nhà đều phải vay, mỗi tháng trả góp.
Xưa nay Khổng Tước Đại Vương chỉ cần chui vào hang núi là ngủ, chưa từng vì tiền bạc mà đau đầu, giờ nghe thế thì giật mình kinh ngạc.
“Loài người muốn có nhà cũng phải trả tiền hằng tháng?”
“Tiền quan trọng đến vậy sao?”
“Vì sao loài người làm việc cực nhọc mà vẫn không mua nổi nhà?”
…
Một loạt câu hỏi đánh thẳng vào linh hồn.
Lục Áp mặt không đổi sắc, dứt khoát che lại cái miệng nhỏ lẩm bẩm không ngừng kia: “Được rồi, đừng nói nữa.”
“Em là nhân viên, mau bắt đầu làm việc đi. Ông chủ còn chờ khai trương kiếm tiền đây.”
Vừa nãy còn là một tiểu Khổng Tước phấn chấn, giờ ngoan ngoãn khoác tạp dề, vẻ mặt ngơ ngác cầm giẻ lau bằng tay trái, tay phải lại cầm cây lau nhà.
Lục Áp vỗ vai cậu, nghiêm túc CPU:
“Không có gì đâu, lau bàn quét sàn thôi. Đừng hỏi anh vì sao phải làm thế, phải hỏi em vì sao phải làm. Làm không tốt thì tiệm không có khách, không có khách thì không kiếm được tiền, không kiếm được tiền thì không trả nổi nợ, không trả nổi nợ thì không có tiền bao ăn bao ở cho em…”
Chu Bái Bì lão bản áp bức đáng thương tiểu Khổng Tước.JPG
Một tràng CPU đầy khí thế, Lục Áp xách con chim nhỏ, vừa lòng đi thẳng vào bếp. Chỉ còn lại Khổng Tuyên bị CPU đến choáng váng, thành thật “hắc hưu hắc hưu” lau bàn.
Đi ngang qua cửa, Lục Áp không quên treo tấm bảng mở cửa hàng.
Một tay anh khống chế con chim hai đầu đặt lên thớt, lưỡi dao sắc bén lóe sáng, phản chiếu gương mặt lạnh lùng của anh. Dao phay xoay trong tay, gọn gàng cắt ngang.
Vừa mới xử lý một đầu, cái đầu còn lại gào thét dữ dội, mắt trợn to, kinh hoàng nhìn cái đầu đã bị cắt rời của mình rồi lại nhìn lưỡi dao trong tay Lục Áp. Chỉ một thoáng sau “cạch” một tiếng, nó lăn ra bất tỉnh.
Lục Áp nhân từ, cho nó một nhát dứt khoát.
Lột da, nhổ lông, mổ bụng.
Anh động tác lanh lẹ, dao phay nhanh chóng xử lý sạch sẽ, băm thịt thành từng khối nhỏ đều đặn. Thịt rửa qua nước, để ráo, ướp muối, bột gà, thêm gia vị. Trước khi cho rượu thì anh liếc mắt ra ngoài thấy Khổng Tuyên đang “hắc hưu hắc hưu” lau bàn, liền đổi bia thành rượu nấu ăn.
Khởi chảo phi dầu, đổ thịt vào xào nhanh. Chỉ trong thoáng chốc thì chẳng còn nhìn ra loại thịt gì, gia vị, ớt xanh, ớt khô, hoa tiêu, tỏi băm trộn lẫn, màu vàng kim nhanh chóng nhuộm đỏ au.
Thêm chút bột ngọt, đường và một muỗng ớt khô, một muỗng ớt xanh, cuối cùng chan rượu, xào đều rồi rắc tỏi băm rồi nhấc chảo.
Ngay tức khắc, mùi hương cay nồng bốc lên như móc câu vô hình, kéo thẳng Khổng Tuyên từ phòng ngoài đến.
Cậu chống tay vào khung cửa, mặt mày sáng rực, nôn nóng nhón chân, liên tục ngó vào trong bếp.
Miệng vừa nuốt nước bọt vừa lẩm bẩm:
“Đáng ghét, sao còn chưa ăn cơm vậy!”
Cậu thèm đến mức gãi cả cửa, móng vuốt cào “sột sột”, mắt long lanh như thể ai đang ngược đãi cậu.
Lục Áp kẹp một miếng gắp cho cậu.
Khổng Tuyên lập tức há to miệng “ngoạm” một phát.
Vừa vào miệng, khóe môi đã không nhịn được cong lên.
Hương vị cay nồng như ngọn lửa, quét sạch vị giác, nhảy múa trên đầu lưỡi. Cay mà khoái, nóng rực nhưng càng ăn càng nghiện. Thịt nhỏ bên ngoài giòn, bên trong mềm, vừa cắn liền bùng nổ hương vị, nước miếng ứa ra không kịp nuốt.
Khổng Tuyên lập tức quên luôn chuyện lau bàn, chui hẳn vào bếp, một phen giật lấy đũa trong tay Lục Áp, trước tiên gắp cho mình hai đũa đầy.
Cay đến mức nước mắt lưng tròng, nhưng cậu vẫn không ngừng kẹp thịt bỏ vào miệng.
Lục Áp khoanh tay đứng cạnh cửa nhìn cậu, cậu gắp một miếng thịt, ánh mắt đảo nhanh rồi thừa dịp bất ngờ nhét thẳng vào miệng Lục Áp.
Lục Áp theo bản năng muốn nhổ ra, Khổng Tuyên đã nhướng mày với anh, gương mặt tươi rói rạng rỡ, linh động giảo hoạt cực kỳ.
Lục Áp mơ mơ hồ hồ nuốt xuống, lúc phản ứng lại thì mới phát hiện mình vừa bị ép ăn một miếng thịt yêu quái.
Lục Áp: …
Anh vốn chẳng muốn ăn thứ này.
“Anh đi cho chim nhỏ ăn đây.” Anh xách hộp cơm, định ra ngoài nhường phòng bếp cho Khổng Tuyên.
Không ngờ Khổng Tuyên giành lấy hộp cơm trong tay anh, hứng thú đến mức đôi mắt cong cong: “Để ta đi cho!”
“Đồ ăn ngon đâu rồi… ta nói là… chỗ cho chim nhỏ ăn đâu?”
Cậu giấu đầu hở đuôi, hứng thú trên mặt thế nào cũng không giấu được.
Mắt đầy mong chờ, lẽo đẽo theo sát sau lưng Lục Áp, không chịu yên mà cứ chốc chốc lại ló đầu ló cổ ra.
Lục Áp chuẩn bị cho chim nhỏ hai loại, một loại là ngũ cốc trộn, một loại là viên thức ăn nén.
Vừa thấy túi thứ nhất thì Khổng Tuyên chẳng hứng thú gì, đến lúc anh lấy túi thứ hai, mắt cậu sáng rực, giơ tay ra hệt như ở căng tin xin thêm cơm.
Trong nháy mắt, Lục Áp lại có ảo giác mình thành bà cô múc cơm trong căn tin.
Anh run run tay, vừa rắc thức ăn vừa hỏi:
“Đủ chưa? Đủ chưa hả bé ơi?”
Khổng Tuyên ôm chén, mặt mày toàn là khao khát đồ ăn: “Không đủ không đủ, cho thêm một chút nữa!”
Trước ánh mắt mong mỏi ấy, Lục Áp vô tình tay run mạnh, phần lớn rơi xuống thành ngũ cốc, chỉ có vài viên thức ăn lẫn trong hộp cơm đầy.
Khổng Tuyên: “…… Anh, anh keo kiệt thật đó.”
Lục Áp giả vờ như chẳng nghe thấy, cẩn thận khóa chặt túi thức ăn lại.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt Khổng Tuyên bốc lửa như muốn thiêu anh thành tro.
Keo kiệt!
“Chim nhỏ không được ăn quá nhiều viên thức ăn.”
“Vớ vẩn!”
Khổng Tuyên tức tối quẳng hộp cơm lại vào lòng anh, tức giận hừ hừ, tỏ vẻ để anh tự đi cho chim nhỏ ăn, còn mình thì muốn chiếm trọn cả đĩa thịt chim nhỏ xào hạt điều.
Lục Áp: …
Rốt cuộc thứ này ai mới là người ăn chứ.
À… là cậu ta.
Khi anh đổi hộp cơm thì bất chợt dừng lại, ánh mắt dừng trên nhánh đào đầy thức ăn chim, nhưng rõ ràng bị thiếu đi một lượng lớn.
—— Thiếu rất nhiều viên thức ăn.
Viên nén vốn được trộn với ngũ cốc, ăn ít hay nhiều cũng chẳng bao giờ xuất hiện tình trạng đầy ngũ cốc mà chẳng còn lấy một viên.
Nghĩ lại lúc trước Khổng Tuyên đứng dưới gốc đào, là ai làm thì chẳng cần hỏi cũng rõ.
Anh nheo mắt, chân tướng đã quá rõ ràng.
Đối diện với ánh nhìn lên án của Lục Áp, trong bếp có một thanh niên đang nhai nhồm nhoàm, đôi má đỏ bừng. Nhưng ngay sau đó thì vẻ mặt cậu đầy chột dạ, lúng túng, khí thế chẳng còn vững vàng.
Khổng Tuyên một tay vén tóc ra sau, hai tay chống nạnh, khí thế hùng hổ: “Sao có thể là ta được! Người tài không ăn đồ cho chim đâu!”
Khí thế thì dữ dằn, mặt đầy oan ức, chỉ là đôi mắt vẫn lén liếc sang mâm đồ ăn, cái miệng đỏ bừng vì cay sưng lên mà vẫn chẳng biết sợ.
Lợi dụng lúc Lục Áp khựng lại, cậu nhanh tay nhét thêm hai miếng vào miệng, má phồng căng, mắt tròn xoe, khí thế ngút trời.
Lục Áp nhìn như bị dọa, nhưng ánh mắt không kìm được liếc sang đôi môi đỏ ửng kia.
Vốn dĩ đã đẹp sẵn, nay lại óng ánh như phủ sương.
Thực sự…
Yết hầu anh khẽ động, bỗng cảm thấy hộp cơm trên tay nặng trĩu.
Có lẽ Khổng Tuyên hiểu lầm, cậu vội gắp một miếng thịt đưa cho anh rồi lầm bầm:
“Ăn đi ăn đi, ăn rồi đừng nói ta nữa.”
Lục Áp định từ chối, nhưng vừa hé miệng đã bị chặn bằng đũa thịt, mấy miếng liền, không còn cơ hội mở miệng.
Vừa nhai, Lục Áp bỗng khựng lại, theo bản năng che vai. Hình xăm trên da bắt đầu không chịu khống chế, men theo bờ vai bò ra, hóa thành chim lửa dang cánh bay, im lặng hiện rõ trên mu bàn tay.
Đúng lúc này, một giọng nói từ cửa vọng vào, thu hút ngay sự chú ý của Khổng Tuyên.
“Lão đại, anh ơi! Lục ca! Tui mang thư mời của Cục Quản Yêu đến nè!”
“Siêu ưu đãi hợp đồng ngoại sinh luôn đó~”
Nhân lúc Khổng Tuyên quay đầu, Lục Áp lặng lẽ xoay người.
Trong mắt anh ánh lên vẻ yêu dị, cánh tay khẽ run, lớp lông chim đen dày đặc phủ kín, nhanh chóng che kín toàn bộ cánh tay.
“Anh… hả? Cậu là ai?”