Ở Quảng Thị mấy ngày liền mưa to không ngớt, qua cơn mưa trời lại quang đãng, nắng sáng rực rỡ, lại vừa đúng cuối tuần, chính là thời điểm tuyệt vời để du lịch.
Đặc biệt là ngày hôm qua, vườn bách thú vừa mới tiếp nhận cứu trợ một con lục khổng tước, coi như động vật được bảo hộ hiếm có, vừa vào trong viện liền lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Chỉ thấy giữa đàn lam khổng tước chen chúc, bỗng nhiên toát ra một cái đầu quan vũ hoa lệ, lục khổng tước thân khoác màu xanh lơ chậm rãi bước ra.
Lông vũ nó rực rỡ, đuôi dài tung bay, mỗi một cọng lông đều lộ ra khí chất khó mà miêu tả, dưới ánh mặt trời vỗ cánh, ánh vàng chảy xuôi từ tâm lông tỏa sáng.
Nó ngạo nghễ đứng giữa đàn lam khổng tước, ngay cả nhân loại cũng có thể cảm nhận được cao ngạo kia, như một con bạch hạc rơi xuống bầy gà, lam khổng tước chung quanh dưới sự so sánh đều trở nên ảm đạm.
Nó vỗ cánh, du khách: “Oa ——”
Nó bước đi tao nhã, du khách: “Oa ——”
Lục khổng tước lặng lẽ liếc một cái, ánh mắt kia như thể đang nhìn một đám ngốc.
Một giọng trẻ con non nớt vui sướng hô:
“Mẹ ơi, khổng tước đang nhìn con!”
Khổng Tuyên: ……
Cậu cúi đầu im lặng.
Cậu, Khổng Tuyên, lục khổng tước duy nhất thiên hạ!
Vì sao lại lưu lạc đến mức này?
Khổng Tuyên mặt lộ vẻ trầm tư, trong đầu hiện lên cảnh mình ướt sũng trong mưa tỉnh lại, bụng đói kêu vang, vừa mới tìm được một chậu ngũ cốc ngon miệng thì nào ngờ lại bị tên đầu sỏ đưa vào vườn bách thú, toàn thân chim đều run rẩy.
Tóm gọn một câu, nhân loại hại cậu!
Nghĩ tới đây, Khổng Tuyên nghiến răng nghiến lợi, nôn nóng đi qua đi lại.
Trong tiếng “Oa” không ngừng của du khách, cậu ngẩng đầu kiêu ngạo, vừa dạo tới lưới sắt bên cạnh.
Cậu giương cánh, kêu lên hai tiếng lanh lanh rồi lập tức toàn bộ lam khổng tước lao nhanh về phía cậu.
Có con lam khổng tước ngốc nghếch lải nhải cánh cậu: Anh em, đi chỉnh tí đồ ăn chứ?
Ăn ăn ăn, đến mức bị nhốt vào vườn bách thú còn ăn!
Khổng Tuyên khinh thường phe phẩy cánh, trong lúc mọi người bị lam khổng tước che khuất tầm nhìn thì cậu đột ngột vỗ cánh, nháy mắt như sao băng lao lên bầu trời.
Bay vọt qua đàn khổng tước, vượt qua hàng rào sắt, thẳng tắp hướng về không trung.
Du khách: “Oa —— khổng tước biết bay!”
“Không đúng! Là vượt ngục, có khổng tước vượt ngục kìa!”
“Đâu? Đâu thế?”
Một tiếng “Khổng tước vượt ngục” liền khiến khu vực vốn nhỏ bé lập tức chật như nêm cối, du khách ào ào nhìn theo, chỉ thấy bóng dáng hoa lệ tiêu sái rời đi trong xanh trắng bầu trời.
Khổng Tuyên một thân trường bào tay áo rộng, áo khảm đầy bảo thạch lấp lánh, hoa lệ đến cực điểm.
Cho dù đi giữa đám đông, vẫn khiến vô số ánh mắt dõi theo.
Bọn họ từ đầu đến chân đánh giá Khổng Tuyên, ánh mắt dừng trên gương mặt cậu, lập tức hít vào một hơi.
“Đây là nhân vật manga anime nào sao? Đẹp như vậy!”
“Không phải là coser à?”
“Thịnh thế mỹ nhan, quá ếch thú rồi!”
……
Chỉ thấy giữa đám người, thiếu niên mặc cổ trang xanh đậm, mái tóc dài rối tung như mực, tà phi hàng mi, đơn phượng nhãn cong cong, một cái liếc nghiêng, bễ nghễ lại lãnh đạm.
Cậu như thể biết rõ mình đẹp đến mức nào, kiêu ngạo ngẩng cằm như mẫu đơn ngạo nghễ đứng thẳng đầu cành.
Hoa lệ và xinh đẹp.
Hừ, ít thấy việc lạ.
Khổng Tuyên nhạy bén nghe hết lời tán thưởng, mặt vẫn vô biểu tình, chỉ khóe môi không nhịn được nhếch cao.
Chẳng qua… oc là cái gì? Trong mắt Khổng Tuyên thoáng hiện nghi hoặc, chợt nhớ ra là từ khi cậu tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, nhân loại gặp được đều kỳ quái như thế.
Không cần bận tâm!
Quan trọng nhất hiện tại, chính là báo thù!
Phải tìm cái tên đã lừa cậu ăn đồ rồi đem nhốt vào vườn bách thú để báo thù.
Nghĩ tới đây, Khổng Tuyên nghiến răng, đôi mắt phượng dài hẹp nheo lại toát ra hung tàn.
Dám nhốt cậu cho người ta vây xem!
Nhân loại đáng chết!
Phải nguyền rủa hắn chết!
Ánh mắt Khổng Tuyên quét một vòng bên ngoài vườn bách thú, dừng lại ở thứ giống như chiếc xe ba bánh cỡ nhỏ.
Tốt, rộng rãi, an toàn!
Cậu tiện tay rút một khối bảo thạch trên áo, “Bộp” ném vào phía trước.
“Đi……” Khổng Tuyên lập tức khựng lại, vội nhớ lại nhân loại kia bảo thế nào.
Tài xế tắt máy quảng bá, buồn bực nhìn thẳng cậu: “Chào cậu, chỉ nhận tiền mặt.”
Khổng Tuyên: “……”
“Quét wx hay zfb?”
Khổng Tuyên: “……”
“Hay là ngoại tệ?”
Khổng Tuyên: “……”
Tài xế nhìn cậu chằm chằm, trong lòng Khổng Tuyên đột nhiên dâng lên cảm giác chẳng lành.
Cách vườn bách thú gần nhất chính là Cục Cảnh sát.
Hai cảnh sát nhận được báo án, cầm sổ ghi chép bao vây Khổng Tuyên: “Mang theo chứng minh thân phận không?”
“Có ảnh chứng minh cũng được.”
“Vị thành niên? Vậy sổ hộ khẩu đâu? Sao lại ngồi xe không trả tiền?”
Một loạt chất vấn dồn Khổng Tuyên đến mờ mịt: “Chứng minh thân phận? Sổ hộ khẩu?”
Trong ánh mắt như nhìn người nguyên thủy của cảnh sát, Khổng Tuyên bỗng thông minh lóe lên: “À, nhân chứng!”
Cái này cậu có!
Vì đi lại ở nhân gian nên cậu còn đặc biệt làm một cái.
Chỉ thấy Khổng Tuyên thò tay vào trong tay áo lục lọi, từ trong móc ra một tờ giấy mỏng vàng úa.
Trên hộ tịch rõ ràng viết: người Biện Lương.
Hai cảnh sát lập tức ngửa người ra sau, cẩn thận cầm lấy hộ tịch xem xét một hồi, nhỏ giọng thì thầm với nhau.
Khổng Tuyên đắc ý hất cằm, trong lòng phán chắc là bọn họ đã bị thân phận “người Biện Lương” của cậu dọa cho khiếp đảm rồi.
“Thế nào? Có thể thả ta đi chưa?”
Đám tiểu yêu đều nói, người Biện Lương địa vị cao quý, có được thân phận này thì ra ngoài tuyệt đối khiến người ta kinh hãi.
Vì trở thành một con khổng tước khiến người người phải trầm trồ, cậu đã phải tốn bao nhiêu công sức mới làm được chứng nhận này.
Hai cảnh sát liếc nhau: “Xin lỗi, cái này hẳn là… văn vật thời Tống? Cậu lấy từ đâu ra? Trộm cắp văn vật thì chúng tôi phải lập án điều tra.”
“Hình phạt theo pháp luật, tình tiết nhẹ cũng từ ba đến mười năm tù giam, kèm phạt tiền. Nếu trộm cắp hay cướp đoạt văn vật cấp ba trở lên thì phạt năm năm tù trở xuống hoặc giam ngắn hạn, kèm theo phạt tiền……”
Khổng Tuyên: !!!
Được lắm nhân loại, xem như các người lợi hại!
Mặt cậu lộ vẻ dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm: Nhân loại, đây là các người bức ta.
Khổng Tuyên đứng phắt dậy, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của hai cảnh sát mà đi đến bên cửa sổ, kéo toang ra.
Chân vừa giẫm, cậu trực tiếp nhảy xuống.
Cảnh sát hoảng hốt: “Khoan đã, đừng… ở tầng một mà cũng nhảy cửa sổ à ——”
Hai người theo bản năng chạy đến cửa sổ, cúi đầu nhìn, tầng một nhảy xuống thì đáng lẽ vẫn thấy bóng người. Nhưng chẳng thấy ai cả. Ngẩng đầu lên, một con chim màu xanh biếc vụt bay qua trên đỉnh đầu.
Người đã biến mất!
-
“Được biết, tại Quảng Thị vừa xuất hiện một ngọn núi lớn, tựa hồ là do vận động vỏ trái đất bí ẩn nào đó. Tòa thị chính đang tổ chức đoàn khảo sát, trước mắt chưa xác định nguy hiểm, xin người dân không được tới gần, không được tới gần ——”
Bản tin buổi tối, nữ MC đọc rõ ràng, nghiêm túc phát sóng tin tức về ngọn núi thần bí xuất hiện đột ngột giữa mưa lớn.
“Tư ——” dầu sôi trong chảo bắn tung tóe, hoàng hôn buông xuống, trong sân vang tiếng xào rau, hòa cùng âm thanh bản tin thời sự.
Chỉ có tiệm ăn nhỏ trong sân là yên tĩnh. Chủ tiệm bưng mâm cơm, đi đến trước TV, dùng điều khiển tắt bản tin.
Anh mặc áo đơn bạc đã cũ, kẹp điện thoại giữa vai và tai, gương mặt lạnh nhạt, vừa nghiêm túc thêm thức ăn vào hộp cơm, vừa nghe máy.
Không biết bên kia nói gì, anh nhướng mày: “…… Tôi thấy rồi. TV cũng vừa nói có núi lớn xuất hiện.”
Anh bật lại TV, gương mặt lạnh nhạt thoáng biến thành biểu tình nghiền ngẫm: “À, nói là vận động vỏ trái đất.”
“…… Toàn là mấy lời lừa dân thường trong cục thôi. Lão đại, anh thật sự không trở lại sao? Giờ trong cục thiếu người lắm, anh mà về là lập tức thăng chức tăng lương, từ tổ dọn dẹp lên thẳng phó cục trưởng phân bộ, chẳng phải mỹ mãn sao.”
Điện thoại bên kia khuyên nhủ, Lục Áp hơi nhướng lông mày, giọng thản nhiên.
“Không về. Tôi về hưu rồi. Đừng làm phiền.”
“Lão đại, anh thật sự muốn mở quán cơm sao ——”
“Cửa hàng đã mở rồi, tôi còn phải cho chim ăn, cúp đây.” Lục Áp dứt khoát cắt máy, ánh mắt dừng lại ở tấm ảnh “Núi Thần A3” trên màn hình TV, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mờ mịt.
Linh khí sống lại sao?
Thật thú vị. Cục Quản Yêu vốn phụ trách quản lý yêu tộc, trước đó không lâu còn viện cớ yêu tộc suy yếu, giải tán cả tổ dọn dẹp.
Ngày xưa linh khí suy tàn, yêu tộc yếu thế nên chỉ có thể ngủ đông, phục tùng quy tắc của Cục Quản Yêu để được sống yên ổn trong nhân gian.
Bây giờ linh khí sống lại, núi non đột ngột mọc lên, vô số yêu quái trong Sơn Hải Kinh cũng theo đó mà xuất hiện, trong khi Cục Quản Yêu lại thiếu hụt nghiêm trọng lực lượng chấp pháp.
Vừa phải tiêu diệt yêu quái, vừa phải che giấu chân tướng khỏi người dân bình thường, chắc chắn Cục Quản Yêu đang loạn đến mức sứt đầu mẻ trán.
Lục Áp thản nhiên nghĩ ngợi, tay bưng hộp ngũ cốc, thêm vào một nắm thức ăn cho chim, rồi ra sân cho lũ chim hoang quanh nhà.
Anh vừa mở cửa, “Pi pi pi!” —— một tiếng kêu giận dữ ập tới.
Lục Áp theo bản năng giơ hộp cơm trong tay lên, che trái chắn phải, động tác cực nhanh.
Một con khổng tước lông xanh biếc lao thẳng đến, lông vũ rối tung, cánh đập “bạch bạch” trên đầu anh.
“Pi pi pi!” Ai cho anh lấy kịch bản đồ ăn của ta!
“Pi pi pi!” Ai cho anh đem tôi đi vườn bách thú!
“Pi pi pi!” Đánh chết anh, đánh chết anh!
Lục Áp cầm hộp cơm che đỡ, động tác thành thạo, trái chắn một vuốt, phải đỡ một cánh, toàn bộ đòn tấn công đều bị anh chặn đứng.
Khổng Tuyên tức đến kêu “pi pi” không ngừng, cuối cùng hung hăng mổ liền mấy miếng thức ăn trong hộp, ngẩng cao đầu rồi vỗ cánh bay đi, tư thế vô cùng oai phong.
Lục Áp vừa bước ra đã bị tập kích, tám phần chính là con khổng tước mà hôm qua anh đưa đến vườn bách thú.
Loại chim nhỏ quay lại trả thù như vậy cũng không phải lần đầu. Với tư cách chủ quán buffet nổi tiếng là “cứu chim”, anh thường xuyên bắt mấy con chim hoang bị thương rồi gọi điện báo cho lâm nghiệp.
Nhưng chim được cứu về thì chẳng bao giờ cảm ơn, có con còn cố ý quay lại gây rối.
Lục Áp phản ứng thành thạo, hộp cơm trong tay xoay một vòng, vừa khéo đỡ rơi thức ăn. Anh phủi phủi quần áo, vẫn thản nhiên.
Đang định gọi điện cho cục lâm nghiệp thì đột nhiên một cơn đau nhói, một quả đào nện thẳng xuống đầu anh, “bốp” một tiếng, làm rơi hộp cơm trong tay.
Anh ngẩng đầu, chỉ thấy trong hoàng hôn, một thiếu niên mặt mày rực rỡ đang ngồi trên tường, nhướng mày nhìn anh.
Bóng cây che mờ ánh sáng, nhưng gương mặt thiếu niên vẫn sáng lóa đến chói mắt, đẹp đẽ như yêu tinh quả đào vừa bước ra từ rừng.
Chiếc cằm trắng trẻo nâng lên thành đường cong, thiếu niên hếch cằm, đôi mắt trừng trừng nhìn anh mà thở phì phì.
Ánh mắt ấy đầy lên án, như thể đang nhìn một kẻ bạc tình vậy.